BIỂN - Trang 173

lúc này chưa? Như thể chỉ nhìn như thế thôi cũng sẽ giữ được nàng ở lại,
như thể nàng sẽ không thể đi chừng nào tôi còn không chớp mắt. Nàng thở
dốc, nhẹ mà chậm, như một người chạy đang dừng lại một chút nhưng vẫn
còn phải chạy thêm nhiều dặm nữa. Hơi thở nàng thoang thoảng một mùi
hôi khô ran, như của những bông hoa tàn héo. Tôi gọi tên nàng nhưng nàng
chỉ nhắm mắt lại một chút, như không muốn nghe, như thể tôi nên biết rằng
nàng đã không còn là Anna nữa, rằng nàng đã không còn là ai nữa, rồi lại
mở mắt trân trối nhìn tôi, chăm chú hơn bao giờ hết, không còn ngạc nhiên
mà với một vẻ ra lệnh rất nghiêm khắc, muốn rằng tôi phải nghe, nghe thấy
và hiểu hết những gì mà nàng phải nói. Nàng buông cổ tay tôi ra và những
ngón tay nàng lần sờ một thoáng ở trên giường, như tìm cái gì đó. Tôi cầm
lấy tay nàng. Tôi có thể cảm thấy mạch nàng thoáng động ngay dưới gốc
ngón tay cái. Tôi đã nói gì đó, một cái gì đó ngu xuẩn kiểu như Đừng đi,
hoặc là Hãy ở lại với anh, nhưng một lần nữa nàng lắc đầu tỏ vẻ sốt ruột,
và kéo kéo tay cho tôi xích lại gần hơn. “Họ đang dừng hết đồng hồ,” nàng
mới, một lời thầm thì mảnh như sợi chỉ, đầy vẻ thông đồng. “Em vừa dừng
thời gian lại mà.” Rồi nàng gật đầu, một cái gật đầu nghiêm trang của một
người đã biết mọi chuyện, và mỉm cười nữa, tôi thề là nàng đã mỉm cười.

Chloe hất cải áo len mỏng ra khỏi vai; chính cái động tác dứt khoát và

khéo léo của nó khi làm chuyện ấy đã ra hiệu cho tôi, đã cho phép tôi, đặt
tay sau đùi nó, ngay cạnh tôi. Da nó lạnh toát nổi da gà gờn gợn, nhưng tôi
vẫn cảm được huyết mạch bận rộn dày đặc ở ngay bên dưới. Nó không
phản ứng gì, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài về phía một cái gì đó mà nó đang
nhìn - có lẽ chỉ là tất cả vùng nước ấy, cơn nước dâng chậm rãi không thể
cản nổi ấy - và tôi thận trọng vuốt tay lên cho đến lúc chạm phải viền gấu
chật căng của bộ áo bơi trên người nó. Cái áo len đã rơi vào lòng tôi lúc
trước bây giờ đang tuột ra và rơi xuống sàn, khiến tôi nghĩ đến cái gì ó, một
dây hoa ai đó đang thả xuống, có lẽ thế hoặc một con chim đang rơi. Tôi có
thể cứ ngồi để tay vào nó như thế là đủ, tim đập theo nhịp đảo Phách, mắt
dán vào một cái lỗ thớ xoắn trên vách gỗ đối diện, nếu nó không dịch đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.