BIỂN CẢ VÀ GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG - Trang 105

Thỉnh thoảng, Ray Muncey, ông chủ của xưởng đóng tàu, một người

già nua với mái đầu bạc phơ, dừng lại cạnh xưởng, và đứng đó quan sát chú
Oscar. Nhưng ông không có vẻ gì là muốn kiểm tra nhân viên cả. Ông hiển
nhiên chẳng bao giờ thúc chú làm việc nhanh lên hay hỏi điều gì đã khiến
chú làm thứ này thứ kia lâu đến vậy.

Ông chỉ yên lặng đứng nhìn, rồi quay đi, cũng bất ngờ như khi đến.

Đến trưa, cái bánh lái mới của tôi đã được đánh bóng bằng cát và được gắn
vào vị trí của nó trên tàu. Tôi luồn xuống dưới thân thuyền để sơn một lớp
sơn chống gỉ. Khi đã xong xuôi, chú Simmy giữ 160tời và cho con thuyền
của tôi trượt xuống nước, lướt đi như một chú chim trên biển. Tôi kéo
thuyền đi một đoạn ngắn từ chỗ buộc neo với một cái móc thuyền, căng
buồm lên và khéo léo đưa thuyền ra khỏi con lạch.

Nhưng khi con thuyền đã đến gần bờ vịnh, bỗng nhiên trong tôi dấy

lên một nỗi sợ hãi. Không biết liệu cái bánh lái của tôi có bị gãy lần nữa
không. Và nếu có gì trục trặc xảy ra khiến tôi không thể điều khiển được
cái bánh lái, mũi thuyền của tôi có thể bị đâm vào cầu tàu mất.

Tôi đẩy cần lái về phía cánh buồm, con thuyền phản ứng lại ngay lập

tức. Nó tung mũi thuyền vào cơn gió, vượt qua cơn gió này rồi lại bắt cơn
gió khác, và giong thẳng ra khỏi con lạch. Vậy là cuối cùng, tôi cũng được
tự do, tự do như một cơn gió, tôi nghĩ là như vậy.

Đó là một cảm giác thật sự sống động đối với một người trẻ tuổi khi

được ra khơi sau khi con thuyền bị giam cầm trong xưởng suốt ba ngày
liền. Tôi đã được tự do, bỏ lại nền văn minh ở phía sau cùng với những quy
luật, những ràng buộc cứng nhắc. Sự tự do ấy như một động lực cổ vũ cho
một đứa trẻ như tôi, vốn được nuôi dưỡng trong cái bóng khổng lồ của Tom
Sawyer và Huckleberry Finn (1).

-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.