BIỂN CHẾT - Trang 126

- Đồng ý.

Và hai chiếc thuyền bắt đầu lao nhanh trên mặt nước êm đềm. Trên

thuyền “Lãng du” Maria Clara chợt cất tiếng Ngay lúc đó Guma hiểu rằng
anh sẽ thua. Có ngọn gió nào đẩy thuyền lao nhanh bằng những lời ca. Và
bài Maria Clara đang hát kia cũng là bài ca hay nhất. Thuyền Manuel đến
gần hơn. Chiếc “ Quả cảm” cùng Guma vẫn thờ thẫn thả hồn theo tiếng hát.
Bên bờ sông ánh đèn của Maragogipe đã hiện ra. Khi chiếc “Lãng du” vượt
qua, Guma quăng sang mười lăm đồng milreis và Manuel gọi sang:

- Chúc đi may mắn nhé!

Anh ta cảm thấy vui sướng vì vừa thắng cuộc đua và tiếng tăm mình

càng lan rộng. Nhưng Guma cũng nổi tiếng khắp vùng này. Một chủ thuyền
thiện nghệ với đôi tay vững chắc và lòng can đảm không thua bất kỳ ai.
Anh là người duy nhất dám ra khơi vào đêm tàu Canavieiras gặp nạn.
Manuel cũng không dám đi, cả Xavier với những nỗi niềm riêng cũng vậy.
Từ buổi ấy tiếng tăm anh lan xa, ngược xuôi khắp miền duyên hải. Anh
thuộc số những người luôn để lại sau mình bao huyền thoại, những tấm
gương kẻ khác sẽ soi vào.

Chiếc “ Quả cảm” băng đi trong màn đêm yên tĩnh. Sắp đến khúc quanh

lớn gần Maragogipe. Guma thấy thật hạnh phúc. Tên nàng là Livia. Anh
chưa biết người phụ nữ nào mang cái tên như vậy. Khi có nàng ở bên
Manuel sẽ thua sẽ thua trong mọi cuộc đua giữa họ, bởi cũng như Maria
Clara, nàng sẽ hát lên những bài ca xưa của miền duyên hải. Iemanja đã
nghe thấu lời anh, và nàng là kẻ được Người gởi đến cùng anh chung sống.

Có một bài ca vùng duyên hải nó về nói về nỗi bất hạnh trong cuộc sống

của vợ những người đi biển. Lời ca còn nói rằng trái tim người thủy thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.