BIỂN CHẾT - Trang 128

ngựa, ai nhìn thấy chân sẽ như hóa đá. Cuốc chạy triền miên qua đồn điền
xưa chỉ ngừng lại khi một người nào đó thương hại mà dỡ đi gánh nặng kia,
những khói đá dùng xây pháo đài ngày trước. Con ngựa trắng vẫn chạy
hoài, không biết đã bao năm…

Có tiếng động đằng xa? Hẳn đó là hồn ma ngựa trắng… Hôm nay Guma

những muốn đi sâu vào cánh rừng gặp ngựa trắng, tháo khỏi lưng nó gánh
nặng, giải phóng tay chủ nô xưa giờ chỉ còn là nô lệ của chính mình. Hôm
nay Guma cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Chiếc”Quả cảm” lướt trên
sóng nhẹ của dòng sông. Thuyền lao nhanh như bị thúc bởi tiếng vó dập
dồn của ngựa trắng. Thuyền còn đi nhanh hơn bởi ngay mai nhất định
Guma phải về đến bến, để gặp Livia.

Chưa bao giờ anh thấy thuyền đi lâu như thế. Mà anh còn biết bao việc

phải làm! Dỡ hàng ở Cachoeira, quay lại bốc hàng ở Maragogipe rồi mới
xuôi về Bahia. Một chuyến đi quá dài cho kẻ đang sốt ruột trở về. Nó sẽ
không dài nữa khi Livia cùng anh có mặt trên thuyền, cất tiếng hát giúp anh
cùng “Quả cảm” giành chiến thắng trong mọi cuộc đua sẽ tới. Đó là lý do
khiến anh chạy nhanh hơn bởi chuyến đi kéo dài quá lâu, những hai ngày
đằng đẵng…

Mọi người xung quanh niềm nở chào Guma. Quán đông nghẹt. Các cáng

ở Cachoeira luôn đông đúc người và thuyền tứ xứ, và hôm nay tàu của hãng
Bahia cũng đang neo tại bến. Tàu sẽ nhổ neo khoảng ba giờ sáng, vì vậy
cánh thủy thủ không ngủ mà tụ tập cả về đây để uống rượu và hôn hít các
em. Guma ngồi vào một nhóm và kêu rượu. Bên cửa sổ một người mù đang
đánh ghi ta. Đám phụ nữ cười to, đôi khi vô cớ, chỉ cốt để hài lòng mọi
người. Có ai đó đang than thở v người dân biển:

- Mọi thứ đều tệ hại…Khốn khổ…Họ không làm ra được gì. Thậm chí

chẳng đủ ăn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.