BIỂN CHẾT - Trang 159

- Anh ta sống ở đâu đó tại Santo Arnaro…

- Cần phải báo tin…

- Chắc họ biết rồi… Tin dữ bay nhanh lắm…

- Cảnh sát có lẽ đã tới đó.

Bác sĩ Rodrigo nói:

- Các anh cứ lo việc của mình đi, tôi sẽ săn sóc anh ấy.

Họ đi ra. Đến cửa Guma quay nhìn lần nữa con người bất tỉnh đang nằm

thở nặng nề. Bác sĩ Rodrigo còn lại một mình đang đưa mắt nhìn ra biển
qua khung cửa sổ. Đời người đi biển thật nặng nề. Guma nói thủy thủ thì
đừng nên lấy vợ. Nhất định sẽ có ngày gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, sẽ
có những Marta, Margarida, Raquel nào đó rơi vào vòng túng đói… Và
Dona Dulce vẫn ước ao điều kỳ lạ lớn lao… Rodrigo những muốn quay lại
với những vần thơ về biển, nhưng con người hấp hối kề bên như xua tan đi
mọi tứ thơ. Và lần đầu tiên trong đời, Rodrigo nghĩ rằng nếu làm thơ về
biển thì đó phải là những bài thơ vẽ lên cảnh đói nghèo khổ ải trong cuộc
sống của người đi biển.

Cái chết đến thật nhẹ nhàng. Traira không còn đi trên con tàu lớn nữa.

Rodrigo gọi Guma và Jacques. Traira nhìn thấy ba cái bóng bên giường. Gã
không còn mê sảng. Gã chìa tay tạm biệt, hình ảnh gã thấy không phải là
bác sĩ cùng hai bạn mình. Gã nhìn thấy ba cô con gái quanh giường, ba cô
gái đã đánh thức gã dậy vì trời đã sáng rồi (ánh nắng đang rọi qua cửa sổ)
và gã phải dậy để lên thuyền ra biển. Gã chìa tay, mỉm cười âu yếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.