BIỂN CHẾT - Trang 185

được cửa vịnh vào đến sông anh sẽ thoát và sẽ tìm được chỗ ẩn. Không thể
đi tiếp đối đầu với con gió Nam có thể làm lật cả những con tàu. Ngọn đèn
vẫn sáng, vẫn còn phương cứu rỗ

Mưa xối xả dội xuống thuyền, dán bết quần áo Livia vào thân thể, tuôn

như suối từ người Guma. Với cánh buồm căng gió, chiếc “Quả cảm” gần
như nằm nghiêng trên mặt sóng, bị đẩy càng lúc càng xa ra biển, nơi không
thuộc về họ mà về những con tàu viễn dương, những con tàu vận tải khổng
lồ. Guma dồn hết sức lực còn lại ghì chặt tay lái, vẫn điều khiển được con
thuyền của mình bất kẻ những đợt tấn công điên cuồng của sóng gió. Livia
áp đầu vào vai anh, cầu khẩn:

- Nếu phải chết, anh hãy yêu em đi...

- Có thể chúng mình sẽ thoát...

Trên trời không có lấy một vì sao, đây chẳng phải là đêm cho tình ái.

Không một tiếng ca nào vọng lên từ cảng, chỉ có tiếng gió gào. Nhưng họ
muốn ái ân vào đêm ấy, có thể là lần cuối cùng trong cả cuộc đời. Yêu
đương cũng phải vội vã. Sóng làm ướt cả thuyền lẫn người. Họ chưa đi
được bao xa suốt thời gian ấy. Tất cả những gì Guma gắng làm được là
tránh bị kéo trôi qua cửa vịnh ra biển. Một con tàu đang vào cảng với cả
ngàn ngọn đèn chiếu sáng. Sóng xô vào mạn tàu đầy bất lực. Nhưng chúng
không bất lực trước con thuyền nhỏ xíu của Guma trông đôi lúc như biến đi
trong làn nước. Chỉ có Livia đem lại cho anh lòng dũng cảm, chỉ có niềm
khát khao được có nàng, được sống vì nàng khiến anh tiếp tục cuộc chiến
đấu của mình. Anh chưa từng sợ hãi khi bão tố. Hôm nay là lần đầu tiên.
Nỗi sợ hãi phải chết đi mà chưa được biết đến tình yêu của Livia.

Cuối cùng họ cũng vào được sông. Nhưng bão tố ở đây cũng chẳng dỡ

hơn chút nào. Một cơn gió mạnh đã thổi tắt ngọn đèn trên thuyền “Quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.