BIỂN CHẾT - Trang 196

Cô giáo vươn thẳng người, dáng thanh khiết của một nữ thánh, ánh mắt

dịu hiền dõi nhìn ra tận biển xa. Một đứa trẻ đến bên cô và cô đưa bàn tay
gầy guộc xoa đầu nó:

- Một sự thay đổi diệu kỳ, vâng, đúng thế.

Đứa trẻ cùng đi với họ trong màn đêm đang phủ xuống. Cô Dulce nói

tiếp:

- Đã bảo giờ anh hình dung biển với những con thuyền sạch sẽ, dân đi

biển đủ ăn và thu nhập đáng với công sức bỏ ra, những người vợ có tương
lai bảo đảm, con cái họ được đến trchỉ sáu tháng mà suốt tuổi học trò,
những đứa có tài được vào đại học? Đã bao giờ anh nghĩ đến những trạm
cứu hộ dọc sông, nơi cửa vịnh? Đôi khi em hình dung vùng biển này như
vậy...

Đứa trẻ yên lặng lắng nghe tuy không hiểu. Đêm đen, biển lặng. Mọi thứ

trông thật ảm đạm, không có gì đẹp đẽ.

- Một sự thay đổi diệu kỳ từ những con người này, Rodrigo... Như vầng

trăng mọc giữa đêm đông, soi sáng và điểm tô cho vạn vật.

Rodrigo nhìn vầng trăng đang mọc phía chân trời. Một vầng trăng tròn

rọi sáng tất cả, làm rạng rỡ biển khơi và đêm tối. Những ngôi sao hiện ra,
những bài ca vẳng lên từ pháo đài cổ, mọi người không còn co rúm lại
trong mưa, đám diễu hành trông thật đẹp. Màn đêm ẩm ướt tan đi, cái lạnh
ngọt ngào đọng lại. Trăng rọi sáng đêm đen trên biển. Manuel ôm Maria
Clara và Guma mỉm cười với Livia. Bác sĩ Rodrigo ngắm nhìn sự thay đổi
diệu kỳ của đêm tối. Đứa trẻ ngắm vầng trăng. Và bác sĩ Rodrigo hiểu điều
cô Dulce vừa nói. Ông bế đứa trẻ lên tay. Đúng thế. Một ngày nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.