BIỂN CHẾT - Trang 194

- Đôi khi em cứ nghĩ... Lẽ ra em đã có thể rời khỏi đây từ lâu, tìm một

chỗ khá hơn... Nhưng sao em thấy tội nghiệp cho mọi người quá. Họ rất quí
em, em không biết phải nói sao với họ...

- Ý cô nói sao?

- Chưa có ai đến chỗ anh than khóc sao? Một phụ nữ vừa mất chồng

chẳng hạn? Em đã gặp biết bao nhiêu cô đã lấy chồng như Livia. Rồi họ
đến nhà em than khóc khi những người chồng bỏ mạng ngoài khơi. Em
không biết phải nói sao...

- Có một cậu vừa chết ở phòng mạch của tôi mấy bữa trước, nếu có thể

gọi chỗ ấy là phòng mạch... Vì một viên đạn trong bụng. Trong cơn mê
sảng hấp hối cậu ta cứ gọi hoài tên mấy cô con gái. Cậu ấy chuyên lái
thuyền chở thuê...

- Em không biết phải nói sao với họ... Ban đầu em cũng thấy mình hạnh

phúc và vẫn có niềm tin. Em tin Chúa sẽ tỏ lòng thương xót một ngày nào
đó. Giờ thì em đã nhìn thấy quá nhiều và chẳng còn tin gì nữa. Nhưng ít
nhất trong những ngày qua em cũng còn một niềm an ủi là...

- Dulce, khi tôi tới đây, (cô đưa mắt nhìn ông trước cách gọi tên thân

mật, nhưng hiểu rằng ông luôn coi mình như cô em gái), tôi cũng từng có
lòng tin ấy. Tôi đã tin vào khoa học, đã tới đây với ước mong giúp đỡ mọi
người...

- Còn hôm nay...

- Tôi cũng không biết phải nói sao với họ. Nói về vệ sinh khi xung quanh

toàn cảnh khốn cùng, nói đến tiện nghi khi chỉ có cái chết rập rình bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.