BIỂN CHẾT - Trang 193

vang mừng đón đêm về. Cát trên bờ se kết lại và một con tàu âm thầm rời
bến ra khơi, đi vào màn đêm màu xám...

Phía cuối đám rước Dona Dulce đang chuyện trò cùng bác sĩ Rodrigo.

Họ khoác tay nhau như cô dâu chú rể, có điều lưng cô dâu không còn thẳng
nữa và mắt nhìn cũng khó thấy đường đi dầu mang đôi kính. Bác sĩ hút tẩu
và im lặng phần lớn thời gian.

- Thằng Mundinho chết rồi... - Ông nói.

- Tội nghiệp cho mẹ nó...

- Tôi đã gắng hết sức nhưng vô phương cứu được nó ở đây. Không thuốc

thang, không phương tiện vệ sinh...

- Nó đã theo học ở trường em. Nó học giỏi lắm, có thể tiến rất xa...

- Dẫu sao lẽ ra nó không nên ở lại nơi này...

- Họ còn biết làm sao, bác sĩ. Họ cần lũ trẻ phụ mình để kiếm sống.

Nhiều đứahông minh khiến em thấy rất mừng. Ngay như Guma cũng...

- Cô ở đây lâu lắm rồi, đúng không. Thật đáng buồn khi...

Cô giáo khẽ gật đầu và đáp:

- Em sống ở đây cũng lâu rồi. Buồn lắm...

Bác sĩ Rodrigo không rõ ý cô nói cuộc đời mình hay đời người dân đất

cảng. Cô hơi khom người trước cơn gió lùa qua mãi tóc bạc trên đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.