BIỂN CHẾT - Trang 266

chàng thủy thủ kia mới là người tôi ưa thích đấy.

- Đừng có đặt điều cho Guma, nghe rõ chưa? Cậu ta đã cứu tôi khỏi hàm

cá mập, và cô định vu oan cho cậu ấy.

- Vu oan ư?

Và cô ta thuật lại mọi chuyện, đến từng chi tiết. Kể lại chuyện Guma đã

qua đêm với cô ta như thế nào hôm Livia ốm. Vừa kể vừa cười...

- Giờ anh định giết tôi. Biết bao người trên cảng cười nhạo khi anh đi

ngang, nào Floriano, nào Guma...

Rufino biết cô ta nói thật. Anh thấy u buồn, chỉ cầu mong được chết.

Anh chẳng thể xuống tay giết Guma, kẻ từng cứu mạng mình. Ngoài ra còn
Livia nữa, cô ấy có tội gì. Nhưng lòng anh cầu mong cái chết, nếu không
phải của Guma thì phải là cái chết của chính anh. Vầng trăng biển no tròn
rực rỡ giữa trời cao. Esmeralda vẫn đang cười vang. Và cô ta chết đi giữa
tiếng cười đang dở, khi bị mái chèo đập thẳng xuống đầu. Rufino lặng nhìn
cái xác đang âm thầm chìm xuống. Lũ cá mập sẽ kéo đến qua tiếng gọi của
máu tươi xuôi theo dòng nước sông đổ ra biển cả. Anh lặng nhìn cái thân
xác yêu thương nhất đang chìm. Một tấm thân xinh đẹp, chắc lẳn, gợi tình
với đôi mắt xanh và cặp vú sừng trâu. Tấm thân đã sưởi ấm cho anh bao
đêm đông lạnh giá. Phần thịt da từng thuộc về anh. Anh không hề nghĩ đến
Guma, dầu chỉ là một thoáng. Như bạn anh đã chết tự lâu rồi. Anh lần tay
sờ lên mạn thuyền hồi lâu, mắt dõi nhìn lần cuối cùng những ánh đèn xa
xôi nơi bến cảng, và mặt nước sông mở ra để đón nhận con người anh.
Trong khoảnh khắc khi nhô khỏi mặt nước lần cuối (anh không còn thấy
con thuyền không chèo, không lái đã trôi xuôi theo dòng nước trên sông)
trước mắt anh hiện ra hình ảnh tất cả những con người anh đã yêu thương
trong sống: anh thấy cha, một người da đen khổng lồ luôn tươi cười, thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.