BIỂN CHẾT - Trang 268

CON THUYỀN “QUẢ CẢM”

Chico Tristeza đã trở về! Một ngày nọ anh ta đã trở về trên một con tàu,

cũng giống như con tàu đã mang anh đi nhiều năm trước. Anh ở lại cảng
hai ngày, là khoảng thời gian chiếc tàu chở hàng Scandinavian của anh neo
tại cảng. Rồi anh sẽ lên đường ra khơi trở lại. Nhưng đêm trên cảng của anh
là một đêm lễ hội. Những người quen biết đến chào anh, những kẻ chưa
biết đến làm quen với anh. Anh biết nhiều ngôn ngữ lạ, từng đến những
miền đất xa xăm chẳng kém gì xứ sở Aioca huyền thoại ấy.

Guma bắt tay anh, lão Francisco đòi anh kể những câu chuyện mới.

Chico Tristeza cười vui vẻ. Anh tặng chiếc khăn choàng bằng lụa cho bà
mẹ bán bánh dừa của mình. Buổi tối anh ra phía trước chợ, nơi cánh đàn
ông tụ tập xung quanh, và kể về những miền đất khác. Những câu chuyện
về bến cảng, về những người thủy thủ, những con tàu, những câu chuyện
đôi khi vui vẻ, nhiều lúc u buồn. Tuy nhiên phần lớn là những chuyện
buồn. Đám đàn ông lắng nghe anh, vừa hút những chiếc tẩu dài và lặng lẽ
nhìn về phía các con thuyền đang dập dềnh trên bến. Khu nhà chợ lừng
lững phía sau đổ bóng lên người họ. Chico Tristeza kể:

- Các bạn biết không, ở Châu Phi, nơi tôi đến cuộc sống của người da

đen còn tệ hơn con chó. Tôi đã đến vùng đất của người da đen nay thuộc
Pháp. Người da đen ở đó không đáng một xu, họ chỉ là nô lệ của người da
trắng, chỉ oằn lưng chịu roi vọt, vậy thôi. Mà đây là đất của họ, của người
da đen đấy...

- Lề luật khốn nạn...

Chico Tristeza nhìn người vừa ngắt lời anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.