BIỂN CHẾT - Trang 270

Nhưng Chico Tristeza đã ra đi. Tàu anh ta chỉ neo lại đấy hai ngày, chiều

hôm sau tàu lại nhổ neo về lại với đại dương, số phận của Chico Tristeza là
như vậy.

***

Guma đưa tiễn anh ta với cảm giác tiếc nuối. Trong đáy thẳm hồn anh

đọng lại mãi câu chuyện về chàng da đen Bage. Và như vậy, tuy rất từ từ,
chậm chạp, điều kỳ diệu mà cô Dulce hằng chờ mong cũng đang bắt đầu
trở thành hiện thực...

Khi còn trẻ hơn chính Guma cũng từng có những ước mộng viễn du như

vậy. Đến những miền đất lạ, trả thù cho mọi oan ức bất công của những
người da đen, biết tất cả những gì mà Chico Tristeza được biết... nhưng anh
đã ở lại đây vì thương xót Livia. Chỉ vì nàng mà anh ở lại, nhưng dầu sao
anh cũng đã phản bội Livia, phản bội Rufino, phản bội luật cảng. Không
còn nữa, Rufino lẫn Esmeralda, người ta chỉ tìm được nơi cửa vịnh những
phần thân thể tả tơi của họ còn lại sau khi bị cá mập ăn. Căn nhà hàng xóm
giờ là những người khác sống, qua khung cửa sổ Guma chẳng bao giờ còn
nhìn thấy Esmeralda hiện ra với bộ ngực căng tròn khiêu khích quyến rũ
người qua kẻ lại. Không bao giờ còn nhìn thấy cặp đùi thon mẩy cùng đôi
mắt xanh mời gọi của cô ta. Cả tấm thân đầy nhục cảm lẫn đôi mắt màu
biển xanh, tất cả đã làm mồi cho cá mập, chủ nhân hung tợn của khoảng
trời nước mênh mông, nơi kết thúc của những dòng sông, nơi bắt đầu của
đại dương mang cái tên “cửa vịnh”. Đôi khi Guma nghe vẳng tiếng Rufino:
“Bạn ơi, thằng bạn chí cốt của mình” và những lời chua xót: “Nhưng mình
yêu con bé lai ấy, phát điên phát rồ vì nó”. Mọi thứ vùng duyên hải đến rồi
đi, bùng lên rồi vụt tắt, thoảng nhanh như những trận bão giông. Chỉ có nỗi
âu lo khắc khoải của Livia là không tắt, anh chiếm trọn hồn nàng ngày lẫn
đêm, không còn là sự âu lo mà đã thành niềm đau triền miên, ray rứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.