BIỂN CHẾT - Trang 272

không nghĩ thế. Livia không sinh trên biển, nàng là con của đất liền, họ
hàng nàng chẳng có ai tìm chốn vĩnh hằng nơi đáy biển, cũng không ai theo
Iemanja vào những cuộc hành trình vô tận đến miền đất Aioca. Chỉ có
Guma rồi sẽ phải đi tới đó. Đó là số phận mỗi người dân biển, anh không
thể khước từ. Maria Clara nói đừng nghĩ hoài về chuyện ấy, nó là điềm gở
khiến anh sẽ phải chết như nàng linh cảm. Nhưng khả năng đó quá lớn
khiến mỗi khi gặp anh về nàng luôn cảm thấy như anh vừa được hồi sinh từ
cõi chết.

Âu lo, đợi chờ và buồn bã là những ngày đang nối tiếp của Livia. Bãi

biển trải dài xinh đẹp, sóng dội vào những khối đá ven bờ, chẳng ở đâu bầu
trời đẹp như nơi ấy. Dưới mỗi cánh buồm đều vang lên những lời ca và
những tiếng cười. Nhưng với Livia chuỗi ngày qua đầy âu sầu chịu đựng.

***

Một ngày kia Rodolfo chợt xuất hiện. Vẻ phờ phạc, gã hỏi tìm Guma.

Livia không hỏi xem gã từ đâu đến. Gã ăn cùng với nàng và chờ đợi Guma
trở về. Thuyền anh sẽ trở về khoảng chín giờ theo dự tính. Rodolfo sốt ruột
hút thuốc, đi đi lại lại và chờ đợi cả ngày. Trước cái nhìn thắc mắc của
Livia, gã nói:

- Anh không đến dự đám cưới em không phải vì không muốn mà vì anh

gặp chuyện cản trở. Nhưng anh thấy mọi việc có vẻ tốt đẹp, sắp tới anh sẽ
có cháu kêu bằng bác rồi.

- Anh định cứ sống lông bông như vậy đến bao giờ, anh Rodolfo? Anh

có thể ở lại đây, kiếm một việc gì đó... sống kiểu này không được, kết cục
chẳng ra sao, rồi bao người sẽ thương tiếc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.