BIỂN CHẾT - Trang 342

BIỂN CHẾT, BIỂN LÀ BẠN HIỀN

Đây là nơi thân xác Guma đã biến mất. Manuel dừng thuyền và hạ buồm.

Trên thuyền “Lãng du”ác sĩ Rodrigo, Manuel, lão Francisco, Maneca tay
vẹo, Maria Clara và Livia đã cạn khô nước mắt.

Họ đến đây vào buổi sáng. Chiếc “Khoảnh khắc” đã được lật lại. Vỏ

thuyền bị thủng một chỗ nhưng không lớn lắm, cánh thợ mộc nói chỉ vài
giờ là sửa xong. Manuel đã kéo thuyền về cảng. Anh ta đến gặp Livia ở nhà
sau bữa ăn trưa. Rosa Palmeirao và cô của Livia ở lại nhà trông đứa trẻ.
Maneca tay vẹo đi cùng với họ.

Đây đúng là nơi thân xác Guma đã biến mất. Mặt nước giờ lặng yên và

biêng biếc màu xanh dương. Hôm qua nó đã dậy lên trong bão tố và có màu
xanh lá. Nhưng trong mắt Livia biển giờ đây bất động một màu chì. Biển
như đã chết đi cùng với Guma.

Tất cả đều im lặng. Lão Francisco thắp một cây nến. Lão nhỏ vài giọt

nến lên cái đĩa và gắn nến vào đó. Rồi lão cẩn thận thả chiếc đĩa xuống
biển. Mọi cặp mắt dõi nhìn theo. Bác sĩ Rodrigo chẳng tin gì chuyện cây
nến có thể giúp tìm ra chỗ có xác của người bị chết đuối. Nhưng ông chỉ
lặng im, chẳng nói gì.

Ngọn nến từ từ trôi ra xa. Nó trôi chậm rãi trên mặt sóng, lúc nhô lên,

khi thụt xuống, trong như một con tàu ma bé nhỏ. Mắt họ dõi nhìn theo, im
lặng. Bác sĩ Rodrigo lại nhìn thấy hình nh Guma đưa thuyền chở Traira
đang bị thương tới, đang lao ra cứu tàu Canavieras, cứu người trong bão tố,
đang chở hàng lậu để trang trải nợ nần. Lão Francisco nhìn thấy thằng cháu
trên con thuyền của mình đang lướt trên sóng nước. Manuel hình dung lại
hình ảnh Guma ở quán “Sao hải đăng” đang từ tốn chuyện trò, thỉnh thoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.