BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 135

Ánh nắng xuyên nóc nhà, soi xuống thềm đất. Hai ba con thằn lằn tắc lưỡi
rồi im. Ông Ba rùng mình. Ngoài sân kia hàng cây bình bát như không còn
nữa. Sương xuống trắng đục hay là mắt ông yếu lòa? Cũng may là trong
nhà không đốt đèn. Thằng Tịnh thấy ông ngồi cú rũ như mọi khi chớ nó
nào thấy vầng trán của ông nhăn lên thêm một ngấn lớn.

- Làm sao cho họ ngán mình ông Ba?

Ông Ba giựt mình:

- Cháu nói gì?

- Dạ làm sao cho họ biết ở rạch Chà Tre này cũng có thầy hò như ở

miệt trển? Con nhỏ đó coi bộ ngạo nghễ, kén chọn lắm...

Ông Ba cười:

- Ông đây hồi đó không ngạo nghễ sao? Cháu bây giờ cũng ngạo nghễ

vậy. Phàm nói chuyện hát chuyện hò, người sành điệu không bao giờ căn
cứ theo một, hai câu bóng bẩy nào đó mà xét đoán. Đời bây giờ, hò lộn xộn
quá, chớ hồi đó, hò có lớp lang đầu đuôi. Thầy hò phải giỏi như thầy tuồng.
Mới vô là câu dạo đầu. Chúc mừng lẫn nhau, chúc mừng chủ ruộng, tạ ơn
Thần Nông. Điều đó ai cũng đạt được. Thiếu một hai vần, hò thiếu hơi
chưa phải là dở. Thầy hò đôi bên chưa cần trổ tài. Họ để cho học trò của họ
múa xem trước như tuồng hát vậy.

Bước qua chương tâm tình. Bên trai như cầm dây tơ buộc vào, bên gái

phải khéo léo gỡ ra. Nhưng gỡ ra đừng cho rối, cho đứt. Rồi hai bên hẹn
nhau làm đám cưới. Trước khi đó phải về hỏi ý kiến mẹ cha, cậy mai mối...
Màn này có thể kéo dài. Nhưng thầy hò của đôi bên để dành tài năng của
mình màn ăn thua chót. Đó là lớp nghèo.

Thằng Tịnh trố mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.