BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 81

- Tại sao mình không bơi xuồng rượt theo kẻ trộm. Nó ở dưới sông,

mình kiếm trên bờ vô lý quá.

Ông hương cả Bạch chợt thấy hai cậu thanh niên đứng trong đám

đông. Đó là thằng Kia thuộc giòng dõi “chăn trâu nòi” và thằng Hon, đứa
làm mất con trâu pháo của ông. Hai đứa đứng ưỡn ngực, chống nạnh. Ông
muốn nắm đầu tụi nó, đánh cho một trận, chưa chi chúng nó đã cút mất
mạng? Ông muốn tố cáo thật to, nhưng với mớ tóc bạc, già dặn trường đời,
am hiểu tâm lý dân làng, ông mỉm cười, giữ im lặng, tính toán cẩn thận:

- Rủi hai đứa nó giấu luôn cái sắc thần thì sao? Cái sắc thần quý hơn

con trâu pháo. Mình cần giữ chức chánh bái trong đình để góp tiền cúng tế,
góp tiền tu bổ đình hàng năm và để chết có danh. Mất con trâu pháo, mình
còn sắm được con trâu khác, chớ mất sắc thần, mất chức vị chánh bái thì
làm sao chuộc được.

Tiếng cười bỗng ồn ào lên, từ bờ rạch:

- Gặp rồi! Cái sắc thần, con hạc với cây chùy, cây kích nằm trên bè

chuối. Tụi ác ôn nào đó thả ông thần xuống bè, để trù rủa làng mình. Chắc
là mấy ông hương chức ở làng kế bên phá rối làng mình. Họ thấy làng mình
có ông thần linh hiển rồi ganh tị.

Ông hương cả Bạch nói gắt:

- Không đâu. Dòi trong xương dòi ra.

Rồi ông chạy tới nơi. Cái sắc thần cuộn tròn chắc là còn để trong cái

ống tre sơn son. Kế bên là con hạc bằng cây nằm nghiêng, vì đã gãy chân.
Cây chùy, cây kích trơ trẽn quá! Chiếc bè chuối trôi lờ đờ. Một người lên
tiếng:

- Ai dám vớt cái bè đó vô bờ. Rủi ông thần vặn họng thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.