BIÊN HÙNG LIỆT SỬ - Trang 42

Cộc nhìn ruộng mình một hồi rồi cười khan lên. Đám rừng bị khoét một lỗ
để làm ruộng, trông như đầu tóc trẻ con được mẹ cạo, nhưng mới cạo có
một mảng thì có chuyện gấp, bỏ dở công việc; đứa bé bị chúng bạn chế
nhạo là đầu chó táp.
Lúc ruộng chín, cây lúa cao quá, ngã rạp xuống, để lòi trăm ngàn gốc tràm
lên, trông như ai đóng cọc để cất nhà sàn; năm xưa đốt rừng nhưng không
đủ sức đánh những gốc tràm tươi rói không cháy được nầy, tía thằng cộc
đành cấy lúa giữa những gốc ấy, mãi cho đến ngày nay mà gốc vẫn chưa
mục. Tía nó nói mười năm nữa, tràm chết cũng vẫn còn đưa cẳng lên như
vầy.
Sau lưng Cộc là những rặng tràm bị cháy sém dưới trận lửa khai hoang,
không chết ngay, nhưng “chết lười”, cứ mỗi năm chết lần mòn thêm vài
mươi cây. Mấy hàng tràm đầu nám đen và trụi nhánh như cột nhà cháy, câm
hận nhìn chiếc chòi lá xa tít mù dưới mé rạch đang chứa chấp kẻ thù đã lấn
đất của chúng, đã sát hại chúng.
Sau đó, rừng dày mịt, chằn chịt những dây bòng bong, dây choại, bò từ
thân cây nầy qua thân cây khác.
Thằng Cộc lắng tai nhưng không nghe tiếng động nào cả. Nó đánh bạo
chen qua những cây bình-bát, cây ráng, mọc xen với tràm, để đi tới đích.
Một ổ chồn cộc bỗng chạy qua trước mặt nó, khua lên một cái roạch, làm
nó giựt mình, nhưng tiếng người trên Ô-Heo cách đó chừng hai hàng cây,
giúp cho nó vững dạ.
Tiếng đàn bà hỏi:
- Anh hổng sợ thằng Mùi hay sao ?
Tiếng đàn ông đáp:
- Thằng Mùi thì qua cho một loi là nhào hớt.
Cộc vẹt cỏ lá, đi mau đến đó và khi nó chun ra khỏi khối xanh thì hai người
có mặt trên gò Ô-Heo sợ hãi ngồi dang ra. Người đàn ông gác quốc là
người quen, người đàn bà nhổ bồn-bồn thì lạ hoắc. Chị nầy trẻ đẹp hơn tất
cả những chị mà nó quen biết từ lâu.
Người đàn ông tự trấn tỉnh lại ngay, ngoắt nó lại mà hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.