Trong những lúc dừng nghỉ để lấy lại sức, nó đã biết được đích đến của chúng, cũng như
bọn Thợ Săn, là thành lũy của các Con Trai của Don. Nỗi lo sợ át cả cơn đau của nó và nó vội
bay tiếp.
Cuối cùng, giữa cái lạnh tê cóng của những rặng núi phía tây bắc Sông Ystrad, nó loáng
thoáng nhìn thấy nơi mình đang tìm kiếm. Được vây quanh bởi những vách núi cao dựng
đứng, thung lũng ấy nom như một cái tổ xanh tươi nằm giữa những đỉnh núi phủ tuyết. Một
gian nhà tranh nhỏ hiện ra trong tầm mắt. Mặt hồ xanh thẳm lung linh dưới ánh mặt trời.
Dựa vào một sườn đồi được che chắn là một hình thù dài, nom như một con thuyền lớn, bộ
khung sườn và các thanh xà đã mọc đầy rêu. Yếu ớt đập cánh, Quạc lao xuống thung lũng
như một hòn đá.
Nó chỉ mơ màng cảm thấy, với cặp mắt nhắm nghiền, một hàm răng ngậm chắc lấy
mình, nhấc mình lên khỏi bãi cỏ; rồi một giọng nói trầm trầm hỏi, “Nào, Brynach, con đã
đem về cái gì thế này?”
Chú quạ không còn biết gì nữa.
Khi mở lại mắt ra thì nó đang nằm trên một cái ổ mềm lót sậy trong một gian buồng đầy
nắng. Nó còn yếu, nhưng không đau đớn nữa; vết thương của nó đã được băng bó. Khi nó
yếu ớt toan vẫy cánh thì một bàn tay mạnh mẽ liền khéo léo ôm lấy nó và ngăn nó lại.
“Từ từ, từ từ thôi,” một giọng nói vang lên. “Ta e là con sẽ phải nằm dưới mặt đất một
thời gian đấy.”
Gương mặt có chòm râu bạc trắng của ông già gân guốc và dầm mưa dãi nắng tựa một
thân sồi nằm giữa đống tuyết. Mớ tóc trắng xóa rủ xuống quá đôi vai rộng xương xẩu của
ông, và viên ngọc xanh lấp lánh trên một dải vàng bao quanh trán ông. Quạc không còn
huyên thuyên và quàng quạc như thường lệ nữa, mà khiêm nhường cúi đầu. Nó chưa bao
giờ bay đến thung lũng này, nhưng trong lòng nó luôn biết rõ có một nơi trú ẩn như thế này
đang chờ đợi mình. Một giác quan bí mật, tựa như một ký ức sâu kín mà nó chia sẻ với tất cả
mọi muông thú của Prydain, đã dẫn đường cho nó mà không bao giờ nhầm lẫn; và chú quạ
hiểu rằng rốt cuộc mình đã đến được nơi ở của Medwyn.
“Để xem, để xem nào,” Medwyn nói tiếp, hai hàng lông mày rậm nhíu lại trong khi ông
tìm kiếm một điều gì đó đã vương vấn tâm trí ông rất lâu. “Hẳn con là... −đúng thế− ...vẻ
giống nhau giữa hai cha con không thể nhầm lẫn được: Quạc Con Trai của Kadwyr. Đúng
thế, dĩ nhiên rồi. Hãy tha lỗi cho ta vì không nhận ra con ngay, nhưng có quá nhiều bầy quạ
đến nỗi đôi khi ta lẫn lộn chúng với nhau. Tao đã biết cha của con từ khi hắn còn là một chú
chim non chân dài ngoẵng kia.” Medwyn mỉm cười nhớ lại. “Chú quạ lấc cấc ấy không xa lạ
gì với thung lũng của ta−khi thì một cái cánh gẫy, khi thì một cẳng chân bị trẹo, hết tai nạn
này đến tai nạn khác.
“Ta hy vọng là con đã không noi gương cha mình,” Medwyn nói thêm. “Ta đã được nghe
nhiều về lòng gan dạ của con, và... −một xu thế hay mất trật tự nữa, nói thế được không nhỉ?