BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 125

các ngươi đi.”
Eilonwy há hốc miệng phẫn nộ.
“Nếu ngài làm vậy,” cô kêu lên, “thì ngài đích thực là một tên ăn cắp, một
kẻ độc ác! Ngài đã hứa với tôi rồi cơ mà! Người dân Mỹ Tộc không nuốt
lời bao giờ.”
“Nhưng ta không nhắc đến con lợn nào cả, không hề.” Eiddileg đặt hai tay
lên cái bụng phệ và ngậm cứng miệng.
“Không,” Taran nói, “đúng là không có. Nhưng đây là chuyện về sự trung
thực và danh dự.”
Eiddileg chớp chớp mắt và liếc nhìn sang bên. Ông ta lại lôi chiếc khăn
màu da cam ra lau trán.
“Danh dự,” ông ta lẩm bẩm, “phải, ta đã sợ là các ngươi sẽ nhắc đến điều
đó. Đúng là người dân Mỹ Tộc không bao giờ nuốt lời cả. Được thôi,” ông
ta thở dài, “đây là cái giá phải trả cho việc tỏ ra tốt bụng và rộng lượng.
Đành vậy. Các ngươi sẽ được nhận lại con lợn.”
“Chúng tôi cần cả vũ khí để thay cho chỗ đã mất nữa.” Taran nói.
“Cái gì!” Eiddileg hét. “Các ngươi định làm ta phá sản hay sao?”
“Và đồ nhai gặm nữa!” Gurgi chen vào.
Taran gật đầu. “Cả thức ăn nữa.”
“Chuyện này đi quá xa rồi, Eiddileg gầm lên. “Các ngươi đang bòn rút ta
đến chết! Nào là vũ khí! Thức ăn! Lợn!”
“Và chúng tôi xin một người dẫn đường có thể chỉ đường cho chúng tôi đến
Caer Dathyl.”
Nghe vậy, Eiddileg gần như nổ tung. Khi đã bình tĩnh lại, ông ta miễn
cưỡng gật đầu.
“Ta sẽ cử Doli đi với các ngươi.” Ông nói. “Y là kẻ duy nhất ta không cần
đến ở đây.” Ông ta vỗ tay và ra lệnh cho những người lính lùn, rồi quay
sang nhóm bạn. “Giờ thì đi đi, trước khi ta đổi ý.”
Eilonwy bước nhanh đến bên chiếc ngai, cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu
Eiddileg.
“Cảm ơn ngài,” cô thì thầm, “ngài đúng là một vị vua rất dễ thương.”
“Đi ra! Đi ra!” Vị vua lùn quát. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng cậu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.