BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 279

“Tôi biết rằng điều này không thể an ủi anh được,” cô nói, “nhưng nếu anh
nhìn mọi việc theo cách khác thì thực ra anh không hề từ bỏ bất kỳ thứ gì.
Đúng là anh đã đánh đổi chiếc trâm và mọi quyền lực đi kèm với nó.
Nhưng anh không thấy sao? Tất cả những quyền lực đó đều xuất phát từ
chính chiếc trâm; chúng đâu phải là của anh. Tôi nghĩ,” cô nói thêm, “sẽ tệ
hơn nhiều nếu phải từ bỏ một ngày hè. Ý tôi là đó mới chính là một phần
của anh
. Tôi biết, tôi sẽ không muốn từ bỏ bất kỳ ngày hè nào của mình,
hay thậm chí một ngày đông đi chăng nữa. Vì vậy, nếu anh nghĩ cho kỹ lại
thì Orddu đâu có lấy đi của anh cái gì; anh vẫn là chính bản thân mình, và
anh không thể chối cãi được điều đó!”
“Đúng thế.” Taran đáp. “Tôi vẫn chỉ là một thằng Phụ - Chăn lợn. Lẽ ra tôi
phải biết rằng bất kỳ điều gì quá tốt đẹp thì sẽ không thể kéo dài lâu được.”
“Có thể đúng như vậy,” Eilonwy nói, “nhưng xét về chuyện Phụ - Chăn lợn
thì tôi nghĩ anh là một người cực kỳ xuất sắc. Hãy tin tôi đi, tôi không nghi
ngờ chút nào về việc anh là người Phụ - Chăn lợn giỏi nhất trên toàn xứ
Prydain này. Có bao nhiêu người Phụ - Chăn lợn khác thì tôi không biết,
nhưng đó là chuyện lạc đề rồi. Và tôi không nghĩ là bất kỳ ai trong số họ có
thể làm những điều anh đã làm.”
“Tôi không thể làm gì khác.” Taran nói, “Nếu không thì chúng ta sẽ không
có được chiếc vạc. Orddu nói họ chỉ quan tâm đến mọi việc như ở nguyên
trạng của chúng.” cậu nói tiếp, “Giờ thì tôi tin, họ chỉ quan tâm đến mọi
việc như chúng phải diễn ra thì đúng hơn. Adaon biết số phận của anh ấy
đã được định đoạt,” Taran tiếp tục, quay sang Eilonwy, giọng cậu trở nên
vững vàng hơn, “và anh ấy đã không trốn chạy nó, mặc dù nó khiến anh ấy
phải mất mạng. Được thôi,” cậu tuyên bố, “nếu tôi cũng đã có một số phận
được định sẵn thì tôi sẽ đối mặt với nó. Tôi chỉ hy vọng rằng tôi có thể can
đảm đối mặt với nó như Adaon mà thôi.”
“Nhưng cũng đừng quên,” Eilonwy nói thêm, “cho dù chuyện gì khác xảy
ra thì anh cũng đã giành được chiếc vạc cho Gwydion, cho cụ Dallben và
tất cả chúng ta. Đó là điều mà không ai có thể cướp đi của anh. Chỉ riêng
điều đó thôi cũng đã cho anh đủ lý do để tự hào rồi.”
Taran gật đầu. “Phải, tôi đã làm được ngần ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.