BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 282

như thế nào thì lại là chuyện khác!”
Khi đi ngang qua những cánh đồng hoang, nhóm bạn không gặp phải khó
khăn nào, nhưng khi đã đến khu rừng Idris rồi, chiếc vạc trở nên nặng nề
hơn. Mặc dù có những cậy cao, bụi rậm che chở và bảo vệ cho họ nhưng lối
đi lại rất hẹp. Lluagor và Melynlas vấp ngã luôn, và bất chấp cố gắng kiên
cường nhất, chúng vẫn không thể kéo chiếc vạc qua những bụi cây. Taran
cất tiếng gọi ra hiệu dừng lại.
“Hai con ngựa của chúng ta đã kéo hết sức mình rồi.” cậu nói, vỗ vỗ cái cổ
đẫm mồ hôi của Melynlas. “Giờ đến lượt chúng ta phải giúp chúng. Tôi
ước gì có Doli ở đây.” Cậu thở dài. “Tôi chắc là ông ấy sẽ nghĩ ra một điều
gì đó thông minh. Làm một cái cáng bằng cành cây và dây leo chẳng hạn.”
“Đúng!” Eilonwy kêu lên. “Chính anh vừa nói ra đấy còn gì! Anh đang dẫn
đường rất tốt thậm chí khi không có chiếc trâm của Adaon!”
Taran và chàng ca sĩ dùng gươm chặt những cành cây chắc khoẻ, trong khi
Eilonwy và Gurgi giật dây leo từ các thân cây xuống. Taran phấn chấn hơn
một chút khi cậu thấy chiếc cáng thành hình đúng như dự định của cậu.
Nhóm bạn nhấc chiếc vạc lên đó và tiếp tục lên đường. Nhưng ngay cả khi
chiếc cáng đỡ cho phần nào thì họ vẫn tiến lên hết sức chậm chạp và khó
nhọc.
“Ôi, những cánh tay mệt mỏi khốn khổ.” Gurgi than vãn. “Ôi công việc lao
lực mới vất vả làm sao! Cái vạc xấu xa này biến chúng ta thành nô lệ một
cách độc ác và tàn nhẫn biết bao! Ôi, đau đớn quá! Từ giờ Gurgi yếu ớt sẽ
không bao giờ tự nguyện rời khỏi Caer Dallben nữa!”
Taran nghiến chặt răng, trong khi những cành cây thô ráp cứa vào vai. Cậu
cũng cảm thấy dường như cái vạc xấu xí, nặng trịch có một sự sống kỳ lạ
của riêng nó. Cái Vạc Tái Sinh, thấp bè và dính đầy vết máu, tròng trành
sau lưng, trong khi cậu loạng choạng vượt qua những bụi rậm. Nó mắc vào
những cành cây chìa ra như thể cố tình bám chặt lấy chúng. Thường
thường, mỗi khi bị cản lại đột ngột như vậy, nhóm bạn lại bị mất thăng
bằng và ngã lộn nhào. Rồi sau đó, một cách vất vả, họ lại phải nhấc chiếc
vạc đặt lên cái cáng một lần nữa. Mặc dù trời lạnh đến nỗi hơi thở của họ
phả ra trắng xoá, quần áo họ vẫn ướt đẫm mồ hôi và gần như bị xé tơi tả vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.