BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 60

Lloy Alexander

Biên niên sử xứ Prydain

Dịch giả: Lê Đức Minh

Chương 8

Hầm mộ

Đúng như Eilonwy đã nói, lối đi này rộng rãi thoải mái hơn nhiều, vì bây
giờ cả hai đã có thể đi cạnh nhau mà không phải lom khom bò như thỏ
trong hang nữa. Không giống như các đường hầm ở phía trên, hai bức
tường ở đây được lát bằng các phiến đá phẳng khổng lồ; trần nhà được tạo
nên bởi những phiến đá còn to hơn nữa. Chúng được đỡ bằng các xà vuông
góc đặt cách quãng dọc theo dãy hành lang vuông vắn. Không khí ở đây
cũng dễ chịu hơn; hơi có mùi mốc meo như thể đã rất lâu rồi nó không
được khuấy động nhưng không có cảm giác ngột ngạt bí hơi như trong các
đường hầm kia. Nhưng những điều này không an ủi được Taran nhiều lắm.
Chính Eilonwy cũng tự nhận là mình chưa bao giờ khám phá lối đi này; vẻ
tự tin vô tư lự của cô không thuyết phục được cậu rằng cô có chút ý niệm
nào về việc họ đang đi đâu. Tuy thế, cô bé vẫn nhanh nhẹn bước tới, tiếng
dép của cô loẹt quẹt vọng lại, ánh sáng quả cầu vàng xuyên qua những cái
bóng lơ lửng xung quanh tựa mạng nhện. Họ gặp một vài ngả rẽ nhưng
Eilonwy đều bỏ qua.
“Chúng ta sẽ đi thẳng tới tận cuối đường hầm này,” cô tuyên bố. “Chắc
chắn phải có cái gì ở đó chứ.”
Taran bắt đầu mong giá mình ở lại căn hầm ban nãy.
“Lẽ ra chúng ta không nên đi xa thế này.” cậu nói, nhíu mày. “Chúng ta
nên ở lại và tìm cách trèo lên. Bây giờ thì cô còn không biết lối đi này kéo
dài bao lâu nữa. Có thể chúng ta sẽ phải cuốc bộ thế này hàng mấy ngày
trời cũng nên.”
Còn một điều khác cũng khiến cậu lo lắng. Sau quãng đường họ đã đi được,
lẽ ra đường hầm phải dốc lên mới phải.
“Đường hầm này đúng ra phải dẫn chúng ta lên trên mặt đất,” cậu nói, “thế
mà chúng ta cứ xuống dốc mãi. Chúng ta chẳng hề đi lên gì cả, chỉ đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.