“Một con cừu trong đàn của tôi đã bị lạc và được tìm lại,” Craddoc nói. “Nhưng có một
con khác cũng bị lạc mà không bao giờ được tìm thấy.” Người chăn cừu nói chậm rãi và khó
khăn, như thể phải cố hết sức mới có thể thốt ra được từng lời. “Cách đây đã lâu, khi tất cả
những người khác đã rời khỏi thung lũng, vợ tôi nài nỉ tôi đi theo họ. Bà ấy sắp sinh đứa con
đầu lòng của chúng tôi; ở nơi này, bà ấy không thấy gì khác ngoài nỗi cực nhọc và cảnh
hoang vu trơ trọi, bà ấy van xin tôi vì nghĩ đến đứa con chưa ra đời của chúng tôi.”
Craddoc cúi gằm mặt xuống. “Nhưng tôi không chịu đi. Mặc cho bà ấy van vỉ, tôi vẫn
nhất nhất chối từ. Thế rồi con chúng tôi chào đời. Một đứa con trai. Thằng bé sống sót; còn
mẹ nó thì không. Tim tôi tan vỡ, bởi chẳng khác nào chính tôi đã giết vợ mình vậy.”
“Điều mong muốn cuối cùng của bà ấy,” Craddoc nói, giọng nặng trĩu đau buồn, “là tôi
hãy đem thằng bé đi khỏi nơi này.” Gương mặt dãi dầu mưa nắng của ông nhăn lại. “Nhưng
ngay đến cả mong ước ấy, tôi cũng không làm theo. Không,” ông nói thêm, “tôi nghĩ rằng, tôi
đã phải trả giá bằng máu, và hơn cả máu nữa, cho tự do của mình. Tôi sẽ không từ bỏ nó.”
Người chăn cừu im lặng một hồi lâu. Rồi ông nói, “Tôi tìm cách nuôi nấng thằng bé một
mình. Nhưng việc đó quá sức của tôi. Nó là một thằng bé cứng cáp, ấy thế mà chỉ chưa đầy
năm nó đã đổ bệnh. Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu, rằng mẹ nó đã nói đúng, và tôi, như một gã
ngốc kiêu ngạo, đã không chịu nghe theo. Cuối cùng tôi quyết định rời bỏ thung lũng.”
“Nhưng quyết định của tôi đã quá muộn mằn,” Craddoc nói. “Tôi biết thằng bé sẽ không
sống sót nổi qua cuộc hành trình. Nhưng nó cũng không thể sống sót nổi qua một mùa đông
nữa ở đây. Nó như một con cừu non đã bị đem dâng sẵn cho Thần Chết rồi.”
“Nhưng rồi một ngày nọ,” Craddoc nói tiếp, “một người lữ hành tình cờ đi qua túp lều
của tôi. Ông ấy là người có học vấn uyên thâm và biết rất nhiều phép chữa bệnh bí truyền.
Chỉ trong tay ông ấy thì thằng bé mới có thể sống được. Ông ấy nói với tôi như vậy, và tôi
biết rằng ông nói đúng. Ông ấy thương hại thằng bé và xin nuôi nó giúp tôi. Tôi rất biết ơn
lòng tốt của ông ấy và đã trao thằng bé vào tay ông ấy.”
“Thế rồi ông ấy lại lên đường, đem theo con trai tôi. Tôi không còn gặp lại hay nghe nói
về cả hai người nữa, và khi năm tháng trôi qua, nhiều lần tôi sợ rằng cả hai đã bỏ mạng nơi
sơn dã này rồi. Nhưng tôi vẫn hi vọng, bởi vì người lạ mặt ấy đã thề mọi lời thề trang trọng
nhất, rằng một ngày kia con trai tôi sẽ quay trở về với tôi.”
Người chăn cừu nhìn thẳng vào Taran. “Tên người lữ hành ấy là Dallben.”
Trong lò lửa một cành gai nứt ra kêu lách tách. Craddoc không nói gì nữa, nhưng mắt
ông không hề rời khỏi mặt Taran. Fflewddur và Gurgi nhìn họ chằm chằm, không nói nên
lời. Một cách chậm chạp, Taran đứng lên. Cậu thấy mình run rẩy, trong một thoáng cậu sợ
rằng chân mình sẽ khuỵu xuống và cậu phải bám lấy mép bàn cho khỏi ngã. Cậu chỉ nhìn
thấy Craddoc đang lặng lẽ nhìn cậu, và người lạ mặt cậu vừa gặp này giờ lại càng xa lạ hơn
bao giờ hết. Môi Taran mấp máy không thành tiếng, cho đến khi rốt cuộc những lời nói cũng
được thốt ra đứt quãng và cậu nghe thấy giọng mình như giọng một ai khác.