BIÊN THÀNH - Trang 43

7

ĐẾN TẾT ĐOAN NGỌ, HAI ÔNG CHÁU ĐÃ HẸN nhau từ ba ngày
trước là ông thì coi đò, còn cháu và con chó vàng tới gác sàn của ông
Thuận Thuận mà xem đua thuyền. Lúc đầu Thúy Thúy không chịu, sau rồi
cũng ưng. Nhưng một ngày sau, Thúy Thúy lại thay đổi ý kiến, cho rằng
nếu xem thì hai ông cháu cùng đi, nếu trông thuyền thì hai ông cháu cùng ở
nhà. Ông già biết tâm tư của cháu, đó là kết quả của cuộc đấu tranh giữa ý
muốn đi chơi và lòng yêu ông ngoại. Vì ông làm vướng chân cháu nên lúc
đáng chơi, cháu cũng không được đi chơi, như thế thì không được! Ông
quản liền mỉm cười, nói:

- Thúy Thúy, sao cháu lại giở quẻ thế? Đã giao ước xong rồi lại còn đổi ý,
như thế là không xứng với phẩm đức thường ngày của người Trà Đồng.
Ông cháu ta nên nói một là một, không được thay lòng đổi ý. Trí nhớ của
ông chưa tệ đến mức đó đâu, không lập tức quên ngay những gì cháu thoả
thuận với ông đâu!

Ông già tuy nói như thế nhưng rõ ràng là ông đồng ý với cách dự tính của
cháu. Tuy nhiên cháu ngoan ngoãn quá, ông cũng có chút không vui. Thấy
ông không nói gì nữa, Thúy Thúy hỏi:

- Cháu đi rồi, ai bầu bạn với ông?

- Cháu đi thì con đò bầu bạn với ông.

Thúy Thúy nhíu mày lại, cười buồn:

- Đò bầu bạn với ông, hừ, hừ, đò bầu bạn với ông!

Ông quản đò thầm nghĩ: “Thế nào cũng có ngày cháu đi khỏi”, nhưng ông
không dám nhắc đến chuyện đó. Trong một lúc, ông già không biết nói gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.