BIÊN THÀNH - Trang 85

14

ÔNG QUẢN ĐÒ ĐƯA ĐÒ MỆT NÊN ĐÃ NGỦ, Thúy Thúy khóc mệt
nên cũng đã ngủ. Thúy Thúy không làm sao quên được những chuyện ông
kể, nên trong mơ, hồn em cũng bay lên cùng tiếng hát say đắm. Hình như
em đã nhẹ nhàng bay đến các nơi, lên đỉnh tháp trắng, xuống tới vườn rau,
về đến con đò rồi lại bay lên tới lưng chừng núi. Bay lên đấy làm gì? Hái cỏ
tai hổ. Ban ngày lúc kéo đò, em đã nhớ ghi lòng những đám cỏ tai hổ mập
mạp khi nhìn lên trên đó.

Tất cả mọi cái đều như chuyện ông kể. Thúy Thúy chỉ mơ màng nằm trên
chiếu cỏ trong mùng bằng vải gai thôi, cho rằng giấc mơ của em mới đẹp
làm sao! Còn ông ngoại nằm trên giường đã tỉnh, ông vểnh tai lên nghe
tiếng hát từ ngọn núi cao đối diện với suối vang vọng tới vào lúc nửa đêm.
Ông đã biết người hát đó là ai, ông biết đó là cậu Cả Thiên Bảo ở phố bờ
sông đi bước thứ nhất trên đường ngựa, nên ông vừa lo âu, vừa vui vẻ nghe
tiếp. Thúy Thúy vì ban ngày khóc nhiều nên mệt, em ngủ đang say nên ông
không muốn làm kinh động đến em.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thúy Thúy đã trở dậy cùng ông. Xuống suối
rửa mặt xong, em bỏ qua kiêng cữ kể chuyện nằm mơ vào buổi sáng mà kể
ngay những chuyện đêm qua em mơ thấy cho ông nghe.

- Ông ơi, ông kể chuyện hát đối đáp nên đêm qua cháu mơ thấy mình được
nghe hát. Tiếng hát ấy vừa réo rắt vừa quyến luyến, cháu như bay khắp nơi
cùng tiếng hát đó. Cháu bay đến lưng chừng núi dựng đứng ở bên kia suối,
hái được một nắm to cỏ tai hổ. Có được một nắm cỏ tai hổ mà cháu chẳng
biết trao nó cho ai. Cháu ngủ rất say và mơ rất thú vị.

Ông ngoại cười dịu hiền và thương xót, nhưng không bảo cho cháu biết sự
thực đêm hôm qua, chỉ thầm nghĩ: “Mơ được cả đời thì càng hay, có người
còn mơ thấy mình làm tể tướng nữa kia!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.