BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 133

Diệp Khai lại cười không nổi.
Chàng vốn đáng lẽ nên cười, thông thường chàng đụng phải mấy chuyện

này đều có thể cười, nhưng hiện tại chàng lại cười không nổi, bởi vì chàng
quá hiểu con người của Nguyệt bà bà, hiểu bà ta thích gì làm đó.

Truy Phong Tẩu cố chấp, Nguyệt bà bà ngang ngược.
Vừa nghĩ tới điểm đó, Diệp Khai đã cười không nổi, nhưng chàng vẫn

gắng gượng treo một nụ cười gượng trên mặt, không cười còn đỡ, vừa cười
nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

- “Ngàn vạn lần không nên có biểu tình như vậy” - Nguyệt bà bà dịu

dàng nói với chàng - “Làm vậy da thịt mau lão hóa lắm”.

- “Ta thà tình nguyện mình hiện tại đã chín chục tuổi” - Diệp Khai cười

khổ.

Tô Minh Minh chợt thu vén nụ cười, dùng một thái độ rất nghiêm chỉnh

hỏi Nguyệt bà bà:

- Bà thật sự muốn chàng thoát y để nhìn kỹ? Ngay bây giờ? Ở đây?
- “Hiện tại không được sao? Ở đây có gì không ổn?” - Nguyệt bà bà nheo

mắt nhìn Tô Minh Minh.

Diệp Khai vội nói:
- Không được, cũng không ổn.
Nguyệt bà bà quay đầu lại hỏi:
- Tại sao?
- “Linh nhi be bé của bà còn chưa nói rõ chọn ai, làm sao bây giờ lại đi

khám được? Đó là không được” - Diệp Khai đáp - “Cho dù nàng ta có nói
ra, giữa nơi công chúng sáng trưng như vầy, bà còn cảm thấy ổn thỏa sao?”

- “Được” - Nguyệt bà bà thốt - “Ta có thể để cho ngươi tâm phục khẩu

phục”.

Nói còn chưa dứt lời, Nguyệt bà bà đột nhiên biến mất cũng mau như hồi

nãy tiến vào, nếu không phải còn một dầu thơm quế hoa xức trên tóc lưu
lại, Tô Minh Minh có thể đã nghĩ mình uống say quá cho nên có ảo tưởng.

Diệp Khai cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, chàng giơ tay rờ ngực coi

tim đập mạnh tới cỡ nào, sau đó lại rót rượu mong đè nén được nỗi hoang
mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.