BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 17

Diệp Khai không khỏi nhớ tới sơn lộ mười năm trước, cũng muốn đi Vạn

Mã đường như vầy, chỉ bất quá lần đó ngồi xe, lần này đi bộ.

Lúc đó, Diệp Khai ngồi trên xe, trong thảo nguyên hoang vu chợt truyền

lại một lời ca kỳ dị.

Tiếng ca ai oán, như khóc như than, giống như một thứ chú ngữ kinh văn

thần bí.

“Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, nhãn lưu huyết, nguyệt vô quang,

nhất nhập Vạn Mã đường, đao đoạn nhân, nhân đoạn trường”.

“Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, lệ như huyết, nhân đoạn trường,

nhất nhập Vạn Mã đường, hưu tưởng hồi cố hương”.

Tạm dịch:
“Trời vàng vàng, đất vàng vàng, mắt ứa máu, trăng không ánh, một khi

vào Vạn Mã đường, đao chém người, người đứt ruột”.

“Trời vàng vàng, đất vàng vàng, lệ như máu, người đứt ruột, một khi vào

Vạn Mã đường, đừng mong trở về quê cũ”.

Bóng đêm dần dần trùm phủ.
Thảo nguyên hoang vu càng thê lương, càng cô liêu, Vạn Mã đường ẩn

mình trong hắc ám bao la vô biên.

Đã trải qua mười năm, nhưng tiếng ca bi lệ thê thảm đó phảng phất vẫn

còn lảng vảng trong gió.

Hoang dã tĩnh lặng, cát vàng mù mịt trong bóng đêm, Diệp Khai vọng

nhìn phương xa trong gió cát, cười cười, vừa cười vừa nói:

- Vạn Mã đường năm xưa có ba ngàn vò mỹ tửu chôn giấu lâu năm,

không biết Vạn Mã đường hôm nay còn có rượu thịt không?

Câu nói đó phảng phất hỏi Phó Hồng Tuyết, lại phảng phất là Diệp Khai

tự lẩm bẩm với mình.

Phó Hồng Tuyết không những nghe, còn hồi đáp:
- Ta chỉ biết Mã Không Quần đã chết, mười năm trước đã chết.
Phó Hồng Tuyết hững hờ nói tiếp:
- Đêm nay bọn ta vốn bất tất đến đó.
- “Nhưng bọn ta lại đến”. - Diệp Khai cười thốt - “Bởi vì bọn ta muốn

nhìn Mã Không Quần hôm nay là ai? Là chết đi sống lại? Hay là kỳ nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.