BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 181

Ánh mắt của thiếu phụ như mộng, ánh mắt của Diệp Khai như một dụng

cụ quan sát tinh chế, ánh mắt của Tô Minh Minh mông lung như ánh sao.

- “Muốn nghe cố sự không?” - Tô Minh Minh chợt hỏi khẽ.
- “Cố sự?” - Diệp Khai chợt tỉnh, quay đầu nhìn Tô Minh Minh - “Cố sự

gì vậy?”

- “Cố sự của nàng ta” - Thị tuyến của Tô Minh Minh quay về hướng

thiếu phụ dưới phong linh.

- Muốn.
- Đi theo tôi!
* * * * *
Muốn kể cố sự của “nàng”, đương nhiên không nên nói trước mặt nàng,

cho nên Tô Minh Minh dẫn Diệp Khai đến bên bờ thác.

Đêm nay Lạp Tát có sao, cũng có trăng.
Còn Giang Nam? Ánh sao mông lung, ánh trăng sáng ngời, dòng thác rì

rào ánh thành một dải thắt lưng dài thượt trắng bạc lấp lánh.

Gần thác có một tảng nham thạch rất lớn, Tô Minh Minh ngồi bên trên,

Diệp Khai đương nhiên cũng ngồi bên trên, ngồi bên cạnh Tô Minh Minh
trên tảng nham thạch.

Ánh trăng sáng như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, tiếng suối chảy dịu

dàng như vậy, mặt đất thanh bình như vậy, nếu quả bọn họ là một đôi tình
nhân mà nói, đó đã là một bức họa lãng mạng làm sao.

- “Tên của nàng là Na Oa” - Tô Minh Minh dịu giọng.
Diệp Khai đương nhiên biết “nàng” là chỉ thiếu phụ dưới phong linh:
- Na Oa?
Biểu tình của Tô Minh Minh chợt biến thành rất bi thương:
- Nếu quả chàng muốn hiểu rõ con người của Na Oa, nhất định trước hết

phải nghe một thiên cố sự mới được.

Chuyện nàng kể đích thị là một cố sự bi thương.
Na Oa là nữ nhân, trăm ngàn năm trước sinh trưởng ở phía bắc Thánh

Mẫu phong, là một nữ nhân vừa vĩ đại vừa thánh khiết trong bộ tộc Khoách
Nhĩ Khách thời cổ đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.