BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 182

Khi bộ lạc Khoách Nhĩ Khách bị tộc nhân của bộ tộc Nê Cổ hung ác

cường bạo tấn công, tộc nhân của nàng bị đánh bại, người yêu của nàng bị
bắt đày đi xa, nàng cũng bị tù trưởng của tộc Nê Cổ bắt sống.

Tiêu chí của tộc Nê Cổ là màu đỏ, màu đỏ mang theo mùi máu, bọn

chúng thích mùi máu và sự đổ nát.

Tù trưởng của bọn chúng muốn gạ gẫm Na Oa, nàng thà chết chứ không

chịu phục tùng.

Cho nên tên tù trưởng đe dọa sẽ giết người yêu của nàng.
Cho nên Na Oa chỉ còn nước... Nàng chịu đựng, bởi vì nàng muốn phục

thù.

Nợ máu trả bằng máu, nàng chung quy đã đợi được cơ hội cứu được

người đồng tộc và người yêu bị đày.

Nàng cũng không phải là không có hy sinh.
Đợi đến lúc người yêu của nàng dẫn dắt đại quân phục thù công nhập tới

bên dưới đại trướng doanh của tên tù trưởng bộ tộc Nê Cổ, nàng đã hóa
thành hương hồn.

Là hương hồn, cũng là trung hồn.
Trong tay nàng còn nắm chặt một tình khúc nàng viết cho tình nhân “quả

cảm” của mình trước khi lâm tử.

Là tình khúc, cũng là sử thi.
Xin đưa tới người ca khúc này, làm ơn giao cho niềm quả cảm của tôi trú

bên dưới dòng suối nhỏ.

Niềm quả cảm yêu mến của tôi, chàng nhất định phải sống.
Chàng phải sinh tồn, phải cảnh giác đề phòng, đề phòng từng giây từng

phút, vĩnh viễn ghi nhớ, ghi nhớ đám người thích ô tinh huyết hồng kia.

Bọn chúng hiếu sát.
Chàng đụng phải bọn chúng, cũng bất tất phải lưu tình, chàng phải đem

bọn chúng quăng vào cùng hải, đem bọn chúng nhốt vào hoang tái, trùng
kiến cố quốc điền viên mỹ lệ của chàng.

Cố quốc tuy đã trầm luân, điền viên tuy đã hoang vu, nhưng chỉ cần

chàng cần cù nỗ lực, cố quốc của bọn ta tất có ngày phục hưng, điền viên
tất có ngày trùng kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.