BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 196

Gương mặt lão nhìn rất hòa nhã, lão đối với người ta cũng rất hòa nhã,

chỉ có “thủ hạ bí mật” của lão mới biết lão thật ra là người “hòa nhã” ra
sao.

Ghế làm bằng thủy tinh tuy cứng ngắc băng lãnh, Vương lão tiên sinh

ngồi trên ghế lại rất thoải mái.

Một mình ngồi trong căn ốc này, đối diện với những đồ vật điêu khắc

thành từ thủy tinh, nhìn ánh sáng lóe động, thông thường là lúc khoái trá
nhất.

Lão thích một mình ngồi trong căn ốc này, bởi vì lão không chịu cho

người khác đến chia sẻ nỗi khoái trá của lão, cũng giống như lão không
chịu để người ta đến chia sẻ thủy tinh của lão, cho nên rất ít khi có người
dám tiếng vào căn ốc này của lão, cả người thân cận nhất của lão cũng đều
không ngoại lệ.

Hôm nay lại đã có ngoại lệ.
Sự tinh khiết của thủy tinh tuyệt đối thuần tịnh hơn cả rượu nguyên chất

trong chén thủy tinh, y phục và trang sức của Vương lão tiên sinh cũng cực
kỳ kén chọn, chất liệu y phục cực hảo, hai bàn chân đi chân không móng
chân cắt xén cực kỳ sạch sẽ chỉnh tề đang đặt trên một đôn thủy tinh
nghiêng nghiêng, cả người chừng như rất thư thả.

Chỉ có ở đây lão mới uống rượu, bởi vì chỉ có người thân cận nhất của

lão mới biết chỗ này, đặc biệt là lúc lão uống rượu, càng không có ai dám
đến quấy rầy lão.

Nhưng hôm nay đang lúc lão chuẩn bị uống chén thứ ba, bên ngoài

không ngờ có người gõ cửa, hơn nữa không ngờ còn không đợi lão cho
phép, lại đã đẩy cửa xồng xộc xông vào.

Vương lão tiên sinh rất không vui, nhưng trên mặt lão lại không biểu thị

một chút biểu tình gì, trên mặt lão vẫn mang nụ cười hòa nhã như trước.

Đó tịnh không phải vì người đẩy cửa tiến vào là thuộc hạ thân cận nhất

của lão, “Phúc Bá”.

Phúc Bá họ Trương, tên là Trương Phúc, người biết gã đều gọi gã là

Phúc Bá, hoặc là Phúc tổng quản, vì gã là tổng quản trong nhà Vương lão
tiên sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.