BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 216

--- Ngươi muốn giết ta, ta không thể không giết ngươi.
Đó là đạo lý mọi người đều biết, Diệp Khai biết, chàng lại không phải là

hạng người đó, lần này tại sao lại có thể làm như vậy?

Bởi vì chàng nhất định phải làm như vậy, chàng nếu quả không làm như

vậy, ba người đứng dưới cây cổ tùng nếu quả liên thủ, chết có lẽ là chàng.

Lâm Quang Tăng còn nằm dưới đất, tim vẫn còn chưa ngừng đập, gã

chung quy đã minh bạch một chuyện.

--- Làm một người bình phàm, tịnh không đáng buồn, cũng không đáng

nhục.

Một người vốn rất bình phàm, nhất định muốn đi làm chuyện hắn không

nên làm, đó mới là đáng bi ai.

Gã vốn không nên giết người, bởi vì gã vốn không phải là kẻ giết người,

bởi vì gã quá xung động.

Một người cha là đầu bếp mẹ là bà vú, vốn nên rất bình phàm tiếp thụ

sinh hoạt của mình, nếu là như vậy, gã có lẽ có thể đã khoái khoái lạc lạc
sống rất lâu, có lẽ thế hệ con cháu của gã cũng có thể sống khoái khoái lạc
lạc.

Gió vẫn xào xạc.
Lá cây cổ tùng lay động, lá rơi lả tả, chờn vờn xung quanh ba người dưới

cây cổ tùng.

Bọn chúng cùng đi đến với Lâm Quang Tăng, nhưng cái chết của Lâm

Quang Tăng lại chừng như không có một chút quan hệ gì với bọn chúng.

Ánh mắt bọn chúng nhìn Diệp Khai, Diệp Khai hồi nãy một quyền đánh

chết Lâm Quang Tăng, mỗi một động tác bọn chúng đều không bỏ sót,
nhưng bọn chúng đều không động đậy.

Diệp Khai vẫn ngồi trong đó, vẫn mang thần tình uể oải thờ ơ.
Qua một hồi rất lâu, trong ba người dưới cây cổ tùng có một người bước

tới.

Tư thế bước đi của người đó kỳ quái phi thường, gã đương nhiên cũng

muốn đến giết Diệp Khai, nhưng bộ dạng gã bước tới lại chừng như một
tên học trò đến gặp sư trưởng, không những văn nhã quy củ, còn mang theo
vẻ kính sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.