BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 251

Một điểm đó nữ nhân đó không còn nghi ngờ gì nữa cũng nhìn thấy

được, cho nên nàng lại nói:

- Nếu quả ngươi không thể giết ta, vậy thì ngươi tất phải mang ta đi.
- “Mang ngươi đi?” - Phó Hồng Tuyết lại ngẩn người.
- “Phải” - Nữ nhân đáp - “Ta tuy không bị thương đến mức yếu hại,

nhưng nếu quả không kịp thời cứu thương, tối đa ta chỉ có thể chịu đựng
thêm hai canh giờ”.

Điểm này Phó Hồng Tuyết cũng biết.
- Ta chết như vầy, tuy ngươi không phải động đao nữa, nhưng cũng tính

là ngươi giết, lương tri của ngươi có thể bỏ qua sao?

Phó Hồng Tuyết chợt cười khổ, hắn chỉ còn nước cười khổ, đụng phải

một nữ nhân như vầy, ai có thể không cười khổ chứ?

- “Ngươi đã không giết ta nữa, ngươi tất phải mang ta đi, cứu trị ta” - Nữ

nhân đó nói - “Ta biết công phu cứu thương của ngươi cũng giống như đao
của ngươi, đều thuộc hạng nhất lưu”.

--- Người có thể giết người, thông thường đều có thể cứu thương.
- “Nhưng ngươi cũng đừng mong sau khi chữa trị cho ta rồi là đuổi ta đi”

- Nữ nhân lại nói - “Từ nay về sau ta sẽ theo sát ngươi không rời”.

Đó là ý tứ gì đây?
- “Bởi vì ta hiện tại giết không được ngươi, về sau cũng giết không được

ngươi, cho nên ta tất phải ở gần ngươi, lúc nào chỗ nào cũng nghiên cứu
ngươi, lúc nào chỗ nào cũng chú ý đến công phu của ngươi, lúc nào chỗ
nào cũng tìm nhược điểm của ngươi” - Nữ nhân thốt - “Biết người biết ta,
trăm trận trăm thắng, một điểm đó chắc ngươi nhất định cũng đồng ý phải
không?”

- Ta đồng ý.
- “Ngươi tuy đã quyết định không giết ta, nhưng về sau tháng ngày của

ngươi cũng không tốt đẹp gì” - Nữ nhân chú thị nhìn hắn - “Ngươi lúc nào
chỗ nào cũng phải đề phòng ta, có thể sau này, ta một khi có cơ hội, ta nhất
định rút kiếm giết ngươi không do dự”.

Nàng theo hắn, là vì muốn giết hắn, điểm đó Phó Hồng Tuyết đương

nhiên càng hiểu rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.