BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 252

- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu trị thương cho ta trước, sau đó dẫn ta rời

khỏi nơi này.

- “Mang ngươi rời khỏi nơi này?” - Phó Hồng Tuyết hỏi - “Mang ngươi

đi đâu?”

- “Bọn ta nếu quả còn lưu lại đây, Mã Không Quần lẽ nào là người chết,

lão lẽ nào không hỏi? Lão mà hỏi thì ngươi làm sao trả lời?” - Nữ nhân
chợt đã cười - “Cũng may ta biết ngươi nhất định có chỗ có thể dẫn ta đi”.

- Ta có chỗ?
Phó Hồng Tuyết đương nhiên có chỗ có thể để nữ nhân ở, mười năm

trước chàng mang bi thương rời khỏi tiểu trấn này, người khác nhất định
đều nghĩ chàng đã xa rời trần thế, xa rời nơi làm cho chàng thương tâm.

Kỳ thực chàng tịnh không đi đâu xa, bởi vì tâm thần và thể lực của chàng

lúc đó đều vô phương chi trì cho chàng đi quá xa, cho nên chàng chỉ đến trú
ẩn ở một tiểu trấn trên núi không xa mấy.

Nơi đó tuy đã rất gần tiểu trấn này, nhưng ở đó không có mọi phiền não

của thế gian, cho nên hắn một khi đến đó đã sống mấy năm trời trôi qua
mau chóng.

--- Hắn đã ẩn cư ở đó mấy năm trời, tại sao đột nhiên rời khỏi nơi đó?
Người khác nhất định đoán không ra Phó Hồng Tuyết tại sao có thể đáp

ứng một yêu cầu vô lý như vậy của nữ nhân đó, cả Phó Hồng Tuyết cũng
không biết vì sao mình đáp ứng? Hắn còn chưa biết nữ nhân đó là nữ nhân
nào, dẫn nàng đi một cách hồ đồ như vậy, cũng may trước khi đi, cuối cùng
nàng đã nói cho hắn biết tên của nàng.

- Ta tên là Phong Linh.
* * * * *
Sau khi ăn cơm tối, Diệp Khai đi đến vườn nhà của bọn Tô Minh Minh

để nghỉ ngơi, Tô Minh Minh đợi đến khi bọn trẻ đã ngủ mới ra đến sau
vườn, ngồi cạnh Diệp Khai.

Lúc ăn cơm, Kim Ngư ăn rất nhanh, sau đó viện cớ mỏi mệt muốn đi

nghỉ sớm, về phòng trước hết.

Bao ngày gần đây nàng ta luôn cố tìm biện pháp tránh né cơ hội cùng Tô

Minh Minh và Diệp Khai ba người hội tụ, tại sao nàng ta phải làm vậy? Tô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.