BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 253

Minh Minh đương nhiên không thể đi chú ý đến chuyện đó. Diệp Khai mới
chỉ biết Kim Ngư có vài ngày, chàng đương nhiên càng không thể chú ý
đến những chuyện lặt vặt đó.

Đợi đến khi chàng chú ý, sự tình đã phát triển đến mức không thể cứu

vãn.

Ngồi trên cỏ, ngẩng đầu nhìn sao đêm lấp lánh trên bầu trời, bên cạnh

còn có một tiểu thư cực kỳ khả ái mỹ lệ hầu bồi, đó là một chuyện hiệp ý
làm sao.

- “Chàng đang nghĩ gì vậy?” - Tô Minh Minh nhìn Diệp Khai đang

ngước mặt nhìn trời.

- “Ta đang nghĩ về mối quan hệ giữa Hầu Viên và Vạn Mã Đường” -

Diệp Khai cuối cùng đã cúi đầu, nhìn Tô Minh Minh - “Tại sao bao nhiêu
đứa bé xung quanh Hầu Viên thất tung mà không có ai tìm đến chủ nhân
Hầu Viên? Có lẽ nào gia đình của những đứa bé bị thất tung đều không
quan tâm đến sinh tử của con mình?”

Tô Minh Minh không trả lời vấn đề đó liền, nàng trước tiên cúi đầu nhìn

thảm cỏ xanh trong vườn, qua một hồi rất lâu mới nói một câu làm cho
Diệp Khai chua chát:

- Bọn chúng đều là cô nhi.
Cô nhi? Không trách gì bao nhiêu đứa bé thất tung mà đa số người trong

thành Lạp Tát đều không hoang mang.

Chuyện không liên quan tới mình, có ai lại nhiều chuyện bao đồng?
Tinh thần Diệp Khai ảm đạm một hồi rất lâu, cuối cùng chàng mở miệng

hỏi:

- Cô nhi cũng là người, tại sao không có ai chịu lộ mặt?
- “‘Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, hưu quản tha nhân ngõa thượng

sương’, người ta tự quét tuyết trước cổng nhà mình, ai lại đi lo sương trên
ngói nhà người khác” - Tô Minh Minh điềm đạm đáp - “Chắc chàng đã
từng nghe qua câu nói đó chứ?”

--- Câu chân ngôn đó, từ xưa đến nay, có rất nhiều người quả thật đều

tuân hành theo.

Diệp Khai trầm tư một hồi lâu mới dùng khẩu khí khẳng định thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.