BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 265

Không ai mở miệng nói gì, cũng không ai để lộ chút thương cảm bi ai

trên mặt.

Tịnh không phải vì bọn họ vô tình, mà đó căn bản vốn không phải là

chuyện đáng bi thương.

--- Mỗi một người đều có thể chết, hà huống là hạng người như bọn họ.
--- Đối với bọn họ mà nói, “chết” giống như một nữ nhân, bọn họ đã từ

lâu chán ngán nữ nhân. Bọn họ tuy đã từ lâu chán ngán nữ nhân, lại vô
phương khơi khơi thải hồi nữ nhân, cho nên bọn họ phải chờ đợi ả đến, đợi
đến lúc ả thật sự đến, bọn họ đã không còn có cảm giác kinh ngạc, càng
không còn có cảm giác sợ hãi.

Bởi vì bọn họ biết “ả” sớm muộn gì nhất định sẽ đến.
--- Đối với thứ chuyện đó, bọn họ cơ hồ hoàn toàn tê liệt.
Vương lão tiên sinh không ngờ lại đã đợi rất lâu.
Cũng không biết đó là vì sự thương hại của lão đối với sinh mệnh của

một người, hay là vì sự tôn trọng và kính sợ của bản thân lão đối với tử
vong, sắc mặt của Vương lão tiên sinh nghiêm túc hơn hai người kia và
Kim Ngư rất nhiều.

Lão thậm chí còn rửa đôi tay vốn đã sạch bóng của lão trong cái bồn

thủy tinh thêm một lần nữa, sau đó mới đốt một nén nhang cắm trong lư
thủy tinh, lại quay người nhìn “số mười lăm”.

- “Chuyện ta muốn làm, nhất định phải làm cho được” - Vương lão tiên

sinh thốt - “Số năm làm không thành, hiện tại chỉ còn nước để ngươi đi
làm”.

- Được.
“Số mười lăm” lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, gã luôn luôn khống chế lấy

mình, luôn luôn khống chế rất tốt, nhưng sau khi tiếp nhận mệnh lệnh đó,
thân thể của gã, sắc mặt của gã vẫn khó tránh được có chút cải biến kích
động.

Những cải biến đó không dễ để người ta phát giác, sau đó mới bắt đầu

hành động.

Lúc khởi đầu, hành động của gã rất từ từ, vừa cẩn thận, vừa chậm chạp,

trước tiên gã bắt đầu kiểm tra lấy mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.