BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 267

Giống như một con mãng xà thời thượng cổ hồng hoang, lẳng lặng nuốt

sống hai người, cả một chút tiếng nhai cũng không phát ra.

“Số hai mươi lăm” đã chuẩn bị tiến vào, thần tình của gã vẫn trấn tĩnh

như trước, không những sắc mặt không biến đổi, cũng không có một động
tác chuẩn bị gì.

Gã đi không nhanh cũng không chậm, nhìn giống như đang đi đến nhà

lão bằng hữu kề bên để ăn cơm.

Hiện tại gã đã đi đến cửa khẩu thông đạo, vô luận là ai đều nghĩ gã sẽ

tiếp tục tiến vào, nhưng gã lại bỗng dừng chân, từ từ quay nguời, ngẩng đầu
ngưng thị nhìn Vương lão tiên sinh.

Trong ánh mắt của gã hoàn toàn không có biểu tình gì, cũng không có

cảm tình gì, nhưng gã không ngờ đã mở miệng nói.

- “Ta tám tuổi đã học kiếm, mười ba tuổi tuy chưa học thành, đã học

cách giết người” - Thanh âm của gã bình phàm đơn điệu - “Hơn nữa ta quả
thật đã giết một người”.

- “Ta biết” - Vương lão tiên sinh lại nở một nụ cười rất hòa nhã - “Ngươi

năm mười ba tuổi đã ám sát tên Lục Đồ Hộ hung hãn nhất ở quê hương
ngươi, vụ ám sát đó là chuyện truyền miệng nhiệt náo nhất lúc đó”.

- “Nhưng ta cả đời giết không nhiều người lắm” - Số hai mươi lăm thốt -

“Bởi vì ta không bao giờ chịu gây rắc rối, cũng không bao giờ kết thù với
người khác”.

- Ta biết.
- Chủ yếu nhất là, ta căn bản không thích giết người.
- “Ta biết” - Vương lão tiên sinh thốt - “Ngươi giết người chỉ bất quá vì

muốn sống”.

- “Ta giết người chỉ bất quả vì muốn có cơm ăn, mỗi một người đều phải

ăn cơm, ta cũng là người” - Số hai mươi lăm hững hờ thốt - “Vì cơm ăn mà
giết người tuy không phải là chuyện khoái trá gì, nhưng còn có những
những người khác vì miếng ăn mà làm những chuyện khác, so với chuyện
ta làm còn thống khổ hơn, ông có biết không?”

Lần này Vương lão tiên sinh chỉ gật đầu.
“Số hai mươi lăm” ngưng thị nhìn lão, lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.