BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 268

- Ta đã vì miếng ăn mà giết người, cho nên ta mỗi lần đi giết người đều

ra giá, chưa từng có ngoại lệ.

- Ta biết.
- “Ông tuy đã thu dụng ta khi thân phận ta bị bộc lộ, bị người truy sát,

nhưng ông cũng không ngoại lệ” - “Số hai mươi lăm” thốt - “Ông đương
nhiên cũng nên biết giá tiền ta giết người”.

- “Ta biết” - Vương lão tiên sinh lại mỉm cười - “Ta đã sớm chuẩn bị

rồi”.

Lão đi qua, đặt một khối vàng nguyên chất vào tay “số hai mươi lăm”.
- “Ta cũng biết quy củ của ngươi, trước khi giết người chỉ cần trả trước

phân nửa” - Vương lão tiên sinh thốt - “Khối vàng này tin rằng đã đủ”.

- “Đủ rồi” - “Số hai mươi lăm” đem khối vàng nhét vào ngực, chợt nói -

“Ta còn muốn yêu cầu ông một chuyện”.

- Cứ nói.
- “Nếu quả ta có chết, xin ông đừng vì ta mà rửa tay thắp hương” - “Số

hai mươi lăm” điềm đạm thốt - “Bởi vì ông đã trả tiền rồi”.

Vừa nói xong câu đó, gã đã quay người bước vào thông đạo thủy tinh

sáng lạn.

Bóng của gã nhìn có vẻ còn thẳng cao hơn cả chính diện, gã rất mau

chóng biến mất tận đầu bên kia thông đạo.

--- Có phải cũng một đi không trở lại như những người kia?
Kim Ngư nhìn theo gã, đến khi bóng gã đã hoàn toàn tiêu thất trong

thông đạo, mới thở dài thốt:

- Gã thật là một quái nhân.
- Ồ?
- “Gã chừng như đã biết rõ lần đi này không thể không chết, hơn nữa

cũng biết rõ khi một người đã chết thì vàng nguyên chất tới cỡ nào cũng
đều vô dụng” - Kim Ngư thốt - “Nhưng gã lại vẫn phải thu lấy khối vàng
đó trước cái đã, sao gã lại làm vậy?”

- Đó là nguyên tắc của gã.
- Nguyên tắc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.