BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 270

- Ngươi nói đúng lắm.
* * * * *
Rượu đã châm vào chén thủy tinh, óng ánh màu hổ phách làm mê hồn

người, hơn nữa còn thoang thoảng mùi uất kim hương, thật sự là một quyến
rũ hiếm có.

--- Có ai nói phú quý không phải là một thứ quyến rũ? Đồ ăn đựng trong

chén dĩa thủy tinh, chén dĩa thủ công cực kỳ tinh mỹ, phương thức nấu ăn
cực kỳ tinh mỹ.

--- Có lẽ không còn là “tinh mỹ”, mà là “hoàn mỹ”.
Phong độ đang lúc ẩm thực của Vương lão tiên sinh cũng ưu nhã cơ hồ

đến mức “hoàn mỹ”, có thể cùng ông ta cộng hưởng một đêm tinh mỹ như
vầy, đáng là một chuyện rất khoái trá.

Kim Ngư lại không ăn được một chút nào, nàng tịnh không phải vì quá

lo lắng cho “số hai mươi sáu”, cũng không phải vì cảm thấy đau xót cho
Ngọc Thành.

Nàng chỉ có cảm giác đang lúc người ta đi giết người, còn có thể an tọa

hưởng thụ giai hào mỹ tửu, thật sự là chuyện không thể tưởng tượng được.

Trong thông đạo thủy tinh sáng lạn vẫn hoàn toàn không có động tĩnh.
Vương lão tiên sinh chung quy đã kết thúc bữa ăn khuya của lão, sau đó

lại rửa tay trong bồn thủy tinh lần nữa.

Trong bồn thủy tinh không phải là nước, mà là trà xanh rất thơm.
- “Hôm nay bữa khuya của bọn ta là ăn tôm cua, chỉ có tự mình bóc vỏ

tôm cua mới có thể chân chính lãnh hội được lạc thú ăn tôm cua” - Vương
lão tiên sinh thốt - “Cũng chỉ có dùng trà xanh rửa tay mới có thể tẩy sạch
được mùi tôm cua trên tay”.

Kim Ngư nhìn lão, bỗng hỏi:
- Còn giết người?
- “Giết người?” - Vương lão tiên sinh hiển nhiên vẫn còn chưa hiểu rõ ý

tứ của câu hỏi đó.

- Giết người có phải cũng giống như ăn tôm cua? Cũng phải tự mình đi

giết mới lãnh hội được lạc thú giết người?

Câu hỏi đó rất hay, Vương lão tiên sinh trả lời cũng rất hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.