BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 272

toàn một màu đen hắc ám, đang lúc nghĩ tới mò mẫm trước mặt để đi, chợt
nghe thanh âm của Vương lão tiên sinh:

- Ngươi tốt hơn hết là đừng có đi thẳng một lèo.
- “Tại sao?” - Kim Ngư hỏi.
- “Bởi vì thông đạo này không phải là đường thẳng” - Thanh âm của

Vương lão tiên sinh từ trong bóng tối phát ra - “Thông đạo này tổng cộng
có ba mươi ba khúc, nếu quả ngươi cứ bước thẳng tới, nhất định đụng phải
tường vách, bảo đảm xẹp mũi”.

Thanh âm của lão điềm đạm nói tiếp:
- Ta biết ngươi có lẽ không tin, từ bên ngoài nhìn vào, thông đạo này xác

thực giống như một đường thẳng, nếu quả ngươi không tin, thử thử coi.

Kim Ngư không thử, bởi vì nàng biết bóng tối luôn luôn có thể làm cho

người ta có nhiều ảo giác sai lầm, có thể làm cho người ta nghĩ “thẳng” là
“cong”, “cong” là “thẳng”.

Có thể làm cho người ta không phân biệt được thẳng hay cong là có thể

làm cho người ta đụng gãy mũi.

Nàng tuy còn trẻ, nhưng nàng cũng biết trên thế gian vẫn có nhiều

chuyện cũng giống như bóng tối, cũng có thể làm cho người ta có nhiều ảo
giác sai lầm, làm cho người ta không thể phân biệt thẳng hay cong.

Thí dụ mà nói, quan niệm đạo đức của ngụy quân tử là ở dạng đó.
Kim Ngư không có thứ quan niệm đó, nàng đã không muốn để người ta

đụng gãy mũi, cũng không muốn đụng xẹp mũi mình, cho nên nàng đã có
sự chọn lựa thông minh nhất.

Nàng thắp một ngọn đuốc nhỏ.
* * * * *
Khi ánh lửa bừng lên, trong thông đạo lập tức chói ngời những tia sáng

mát mắt.

Hai bức vách thông đạo đều dùng phiến thủy tinh dày xây thành, trước

mặt không xa có khúc quanh, Vương lão tiên sinh đang đứng đó, dùng một
thái độ rất kỳ quái nhìn Kim Ngư.

- Không tưởng được trên người ngươi còn có mang theo một ngọn đuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.