BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 274

Kim Ngư đột nhiên biết thứ cảm giác không thoải mái đó làm sao mà có.
“Trong sạch” là chuyện tốt, là chuyện làm cho người ta ưa thích, vốn

tuyệt không thể làm cho người ta không thoải mái.

Nhưng thông đạo đó lại quá trong sạch, đơn giản trong sạch đến mức

làm cho người ta chịu không nổi.

Vương lão tiên sinh bỗng quay đầu, bỗng hỏi Kim Ngư:
- Ngươi có phải có cảm giác có chút quái quái? Có phải có cảm giác

không thoải mái?

- Phải.
- Ngươi có biết ngươi vì sao lại có thứ cảm giác đó không?
- “Không biết” - Kim Ngư đáp - “Tôi nghĩ sao cũng nghĩ không ra”.
Nàng vốn nghĩ Vương lão tiên sinh sẽ giải thích chuyện đó, ai biết được

lão lại hỏi một câu hỏi hoàn toàn không có liên quan tới chuyện đó.

- “Ngươi có biết trong vạn sự vạn vật trong thiên hạ, cái gì thuần khiết

nhất, trong sạch nhất không?”

- “Là vàng” - Kim Ngư đáp.
- “Không phải” - Vương lão tiên sinh cười thốt - “Vạn vật trên thế gian,

tuyệt không có bất cứ thứ gì trong sạch hơn, thuần khiết hơn thủy tinh”.

Thông đạo đó dùng thủy tinh xây thành, Kim Ngư không thể không thừa

nhận nơi đó quả thực trong sạch phi thường.

Nhưng Vương lão tiên sinh lại hỏi tiếp một câu hỏi càng hay hơn:
- Trên thế gian cũng có rất nhiều hạng người, ngươi có biết hạng nào là

trong sạch nhất không?

Lần này không đợi Kim Ngư trả lời, lão tự mình cho luôn đáp án:
- Là người chết.
Kim Ngư không thể không thừa nhận, tất cả những người chết đều phải

được thanh tẩy sạch sạch sẽ sẽ rồi mới tẩm liệm trong quan tài, cho dù là
người dơ nhất cũng không ngoại lệ.

Nàng đã thừa nhận một điểm đó, cũng đã nghĩ thông chuyện hồi nãy

nghĩ không thông.

- “Ngươi có cảm giác ở đây có điểm quái quái là vì ở đây quá sạch sẽ” -

Vương lão tiên sinh thốt - “Bởi vì trong đây thông thường chỉ có thủy tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.