BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 276

“Nếu quả ta đem đồ thủy tinh trong đây ra bán, có thể giao dịch bằng toàn
bộ kim tiền của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới”.

- “Ta tin” - Kim Ngư cũng nhịn không được thò tay vuốt nhẹ lên vách

tường thủy tinh - “Ta cả đời chưa từng thấy qua nhiều thủy tinh như vậy”.

- Không những ngươi chưa thấy qua, người thấy qua những thứ thủy tinh

này sợ cũng không có nhiều.

- Có phải bởi vì trong đây thông thường đều chỉ có người chết?
- “Phải” - Vương lão tiên sinh đáp - “Trừ những tình huống rất đặc biệt

ra, trong đây thông thường đều chỉ có người chết mới có thể tiến vào”.

- “Còn người sống?” - Kim Ngư hỏi - “Người sống tiến vào đều vô

phương trở ra sao?”

Vương lão tiên sinh không trả lời vấn đề đó, lão chỉ cười cười.
Cá tính của Kim Ngư rất hay giận dỗi, chuyện người ta không chịu trả

lời, nàng tuyệt không hỏi lại lần thứ hai, cho nên nàng lại hỏi vấn đề khác:

- Ông thông thường đều dùng người chết để canh phòng thủy tinh của

ông?

Vương lão tiên sinh lại cười, lão có cảm giác vấn đề đó thật sự rất tức

cười, nhưng lão lại đã trả lời:

- Từ xưa đến nay, trên thế gian chỉ có một hạng người mới có thể dùng

người chết để canh phòng thủy tinh của hắn.

- Hạng người nào?
- “Người chết” - Vương lão tiên sinh đáp - “Chỉ có người chết mới có thể

dùng người chết đi canh gác thủy tinh của hắn, bởi vì hắn đã chết, thủy tinh
châu bảo có bị trộm đi, đối với hắn mà nói đều đã không còn quan trọng
nữa”.

Câu trả lời của lão tịnh không tức cười, bởi vì những thí dụ kiểu đó

không những trước đây đã từng có, mà ngàn năm về sau cũng nhất định còn
có.

--- Xưa nay mỗi khi vương hầu quý tộc chết, thông thường đều đem châu

bảo vàng ròng tuẫn táng, lại còn đem thuộc hạ anh dũng nhất của bọn họ,
vệ sĩ trung thành nhất của bọn họ bồi táng, để canh phòng châu bảo và linh
hồn của bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.