- Cho nên ta mới đề khởi con người ông ta.
- Tại sao?
- “Bởi vì ông ta đã từng kể một chuyện thú vị phi thường” - Vương lão
tiên sinh không đợi Kim Ngư hỏi nữa, tiếp tục nói - “Vị Pháp trưởng lão đó
có một vườn hoa quả phì nhiêu phi thường, trong vườn đủ các loại hoa,
quả, và rau cỏ, ông ta đã từng thực hiện một loại thí nghiệm lý thú phi
thường trong khu vườn của ông ta”.
“--- Ông ta tuyển chọn một thứ rau cỏ phổ thông nhất trong vườn hoa
quả, nói thí dụ là một cây bắp cải, sau đó ông ta dùng một thứ chất lỏng
chưng cất có kịch độc tưới lên cây bắp cải đó, tưới ba ngày liên tục, lá bắp
cải đã biến thành màu vàng, dần dần khô héo”.
“--- Sau đó ông ta lại dùng quả bắp cải đó đi đút cho một con thỏ ăn, ba
canh giờ sau, con thỏ đó đã chết”.
“--- Ông ta sai người làm vườn cắt nội tạng của con thỏ đó ra, đem cho
một con gà mái ăn, sang ngày thứ hai, con gà mái đã chết”.
“--- Khi con gà đang giãy chết, ngẫu nhiên có một con chim ưng bay
qua, con chim ưng gắp con gà lên trên vách nham thạch, sau khi đã ăn thịt
con gà, không còn khỏe như trước, ba ngày sau đang bay trên không trung,
đột nhiên rơi xuống”.
“--- Pháp trưởng lão lại kêu người làm vườn bắt con chim ưng đó quăng
vào hồ cá, trong hồ cá có lươn, cá chép, và cá nhồng, đều là những loài rất
tham ăn, đương nhiên là đem con chim ưng chặt nhỏ”.
- “Nếu quả sang ngày thứ hai bắt một con cá nhồng nấu nướng đưa lên
bàn chiêu đãi quý khách của mình, vị khách nhân đó từ ngày thứ tám cho
tới ngày thứ mười có thể chết vì ruột mưng mủ, cho dù có danh y và người
mổ xẻ có kinh nghiệm nhất cũng tuyệt đối không kiểm tra ra nguyên nhân
chết, càng không thể nghĩ ra là hắn đã bị cừu nhân hạ độc mà chết” -
Vương lão tiên sinh cười thốt - “Bí mật đó có lẽ vĩnh viễn đều không có ai
biết được, trừ phi...”
Nói đến đó, lão chợt không nói nữa, nhưng nghe đến đó, Kim Ngư lại
làm sao có thể không nghe tiếp được? Cho nên nàng nhịn không được vụt
hỏi: