BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 281

đầy vẻ nhân từ:

- Ngươi có chịu đi coi bảo tàng của ta không?
Nghe câu đó, Kim Ngư cũng chợt cười, mắt nàng phát sáng, giống như

thứ tia sáng phát xuất lúc nhận được thư khiêu chiến.

- “Tôi đương nhiên là chịu” - Kim Ngư đáp - “Lẽ nào ông nghĩ tôi không

dám đi?”

Vô luận con đường dài khúc chiết tới cỡ nào, cuối cùng cũng có lúc đi

hết đường, cũng như đêm tối cuối cùng cũng có lúc nhường chỗ cho ngày
sáng, bọn họ chung quy đã đi đến tận đầu bên kia thông đạo.

Tận đầu thông đạo có một phiến cửa, một phiến cửa không có vòng gõ

cửa, cũng không có tay cầm.

Nhưng khi bọn họ vừa đi tới, cửa đã mở ra.
Kim Ngư lại ngây người, tất cả những gì nàng nhìn thấy trong đó, không

ngờ là một kỳ cảnh mà nàng chưa từng mộng tưởng có thể thấy được.

* * * * *
Sau cửa là một sơn động rộng rãi, xem ra phảng phất rộng tới bảy tám

trượng, dài bảy tám trượng, cao bảy tám trượng, nhưng ai ai cũng không
biết thật ra rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu, dài bao nhiêu? Bốn bức vách
trên dưới trái phải đều dùng thủy tinh xây thành, trong sơn động còn bày
hàng hàng quan tài dùng thủy tinh điêu khắc thành.

--- Có phải trong mỗi một cỗ quan tài đều có một người chết?
--- Có phải một người chết là một bí mật?
Trong lồng đèn dầu làm bằng thủy tinh, ngọn lửa vàng chói lấp lóe, cửa

vừa mở ra, Kim Ngư đã bước vào một thế giới thủy tinh thần bí quỷ dị
khôn tả, kỳ ảo huy hoàng sáng lạn khôn tả.

Thế giới thủy tinh mà cả trong mộng tưởng của thế nhân cũng khó với

tới đó, lại là thế giới của người chết.

--- Quan tài là vật ai ai cũng ghét sợ, thủy tinh lại là vật mà ai ai cũng

yêu thích.

Một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh làm cho người ta có cảm giác gì?

Kim Ngư xem chừng một chút cảm giác cũng không có, cả người nàng đã
hoàn toàn ngây dại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.