BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 282

Trên mặt Vương lão tiên sinh lại phát sáng, không biết là vì ánh tinh

oanh của thủy tinh? Hay là vì niềm hoan hỉ trong nội tâm của lão?

Lão giang tay ra, hít một hơi sâu, giống như trên thế gian chỉ có không

khí nơi này mới đáng để cho lão hít thở, cũng chỉ có trong đây mới là nơi
lão chân chính yêu thích.

Lão dẫn Kim Ngư đến hàng quan tài ngay trước mặt, đến trước ba cỗ

quan tài cuối bên phải.

Quan tài làm bằng thủy tinh, còn chưa đóng nắp, ba người lão phái đi sát

nhân hồi nãy hiện tại đã nằm trong quan tài.

Ba người chết xem ra rất bình thản, trên mặt không có chút biểu tình trợn

mắt nhíu mày, trên người cũng không có vết thương máu tươi rỉ chảy.

Thậm chí cả y phục vẫn còn chỉnh tề giống như hồi nãy lúc bọn họ tiến

vào.

Lúc bọn họ chết, hiển nhiên không có thống khổ gì, cũng chừng như

không giống như chết, nhưng bọn họ quả thật đã chết.

--- Bọn họ làm sao mà chết?
--- Ai đã giết bọn họ?
---- Còn người giết bọn họ đâu?
* * * * *
Vương lão tiên sinh một mực đứng cạnh ba cỗ quan tài, chú tâm nhìn ba

người chết trong ba cỗ quan tài.

Trên mặt lão luôn luôn rất ít khi có biểu tình gì, lão vốn là người khổ

luyện tu dưỡng không để cảm giác trong tâm biểu lộ trên mặt, không muốn
một ai nhìn thấy.

Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có biểu tình mà ai ai đều có thể nhìn thấy

được.

Kỳ quái là biểu tình của lão không phải là bi thống cảm thương, cũng

không phải là kinh hãi phẫn nộ, ngược lại, lại chừng như có cảm giác mười
phần hoan hỉ khoái trá.

Qua một hồi rất lâu, lão mới thở dài một hơi, mới lẩm bẩm:
- Bọn ngươi đều là người học kiếm, có thể chết dưới kiếm của một người

như vậy, cũng nên chết không hối tiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.