BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 284

- “Cho nên ông mới phái bọn chúng đi giết Diệp Khai?” - Kim Ngư hỏi -

“Bọn chúng thật đã chết trong tay Diệp Khai?”

- “Phải” - Vương lão tiên sinh điềm đạm đáp - “Ta phái bọn chúng đi giết

Diệp Khai, cũng giống như ta hồi nãy phái ba người đó vào đây, đã sớm
biết bọn chúng chắc chắn chết”.

Lão điềm đạm nói ra câu đó, cả một chút ý tứ ăn năn cũng không có.
Kim Ngư thật sự nhịn không được phải hỏi:
- Bọn chúng đều là thuộc hạ trung thành của ông, ông vì sao lại muốn

đưa bọn họ vào đường chết? Ông lẽ nào thật sự chỉ vì muốn nhìn thương
khẩu của bọn chúng?

Vương lão tiên sinh lại điềm đạm cười đáp:
- Bọn chúng sớm muộn gì cũng vì ta mà chết, tự bọn chúng đều chết

không hối tiếc, ta hà tất phải khó chịu giùm bọn chúng?

Từ xưa đến nay, tuyệt đại niễu hùng, đại đa số đều là người vô tình.
Vương lão tiên sinh lại ngưng thị nhìn ba người trong quan tài thủy tinh,

lại qua một hồi rất lâu, lão mới mở miệng hỏi Kim Ngư:

- Ngươi có nhìn ra vết thương trí mệnh của bọn chúng ở đâu không?
Vết thương trí mệnh của ba người này cũng tất nhiên ở chỗ yếu hại chí

tử, chỉ là bọn chúng chừng như không phải bị kiếm đâm chết.

Một người mũi bị đánh gãy vụn, hiển nhiên đã bị người ta một quyền

đấm chết, người kia bề ngoài không thấy có vết thương gì, nhưng nếu nhìn
tử tế, nhất định có thể thấy lồng ngực gã đã hõm vào, ngay bộ vị của tâm
tạng, người đó hiển nhiên cũng bị một quyền trí mệnh.

--- Quyền của Diệp Khai thật sự lợi hại như vậy sao?
Kim Ngư lại nhìn về phía người thứ ba, vết thương trí mệnh của người

này là ở yết hầu, vết thương rất nhỏ, máu chảy ra cũng không nhiều, vết
thương bị thứ vũ khí nào đâm vào đây?

- “Đó là vết thương phi đao” - Vương lão tiên sinh chợt thốt - “Tiểu Lý

Phi Đao, lệ bất hư phát”.

Phi đao?
Kim Ngư lại nhìn kỹ vết thương nơi yết hầu của người thứ ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.