BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 293

- Ngươi nói gì?
Phong Linh đã cười, trên khuôn mặt trắng nhợt của nàng đột nhiên chớp

lên một nụ cười, giống như trong cụm mây trắng đột nhiên chớp lên một
đóa mai hoa.

Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn

chợt phát giác mình tại sao có thể mang nàng đến đây như vậy.

Bởi vì nàng tịch mịch.
Nàng tuy đang cười, lại cười đến mức tịch mịch quá, tịch mịch quá.
--- Tịch mịch làm sao không phải là người bạn vĩnh hằng của Phó Hồng

Tuyết?

--- Hắn chợt phát hiện một nữ nhân cũng ôm trong lòng một nỗi tịch

mịch như hắn, đương nhiên có thể “tiếp nạp nàng”.

--- Từ khi có nhân loại cho tới nay, rất nhiều ái tình không phải là vì

“tịch mịch”

mà sản sinh ra sao?
Sương sớm còn lưu luyến quanh núi, người Phong Linh trong sương,

nàng nhìn Phó Hồng Tuyết đang ôm củi:

- Hôm nay ngươi muốn ăn gì?
Phó Hồng Tuyết vốn đã bắt đầu bước đi, nhưng khi nghe thấy câu nói đó

của nàng, lại dừng chân, dùng ánh mắt rất nghi hoặc nhìn nàng.

- “Hôm nay ngươi muốn ăn gì?” - Phong Linh cười hỏi - “Ta xuống bếp

nấu cho ngươi ăn”.

- “Ngươi?” - Phó Hồng Tuyết hỏi - “Ngươi có thể nấu?”
- Đừng quên ta là nữ nhân.
- “Ta không quên” - Phó Hồng Tuyết đáp - “Chỉ là vô phương gộp chung

ngươi và nhà bếp”.

- “Ngươi sợ ta hạ độc trong đồ ăn?” - Nàng chú thị nhìn hắn.
- “Ngươi cứ nấu” - Phó Hồng Tuyết quay mình đi về phía nhà bếp.
Đợi cho bóng hắn biến mất sau cửa nhà bếp, Phong Linh lại mỉm cười:
- Đợi đến khi ngươi ăn rồi, có thể phát hiện quan niệm đó của ngươi sai

lầm tới cỡ nào.

* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.