BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 295

Ánh mắt của Phong Linh tịnh không vấn vương đuổi theo bước hắn,

nàng đợi cho hắn bước ra khỏi cửa mới chầm chậm đứng lên, chầm chậm
thu dọn cơm thừa canh cặn trên bàn.

Khi đó dương quang ngoài song cửa đã đẩy lui sương sớm, một con

chim không biết tên từ trong núi non sâu tối đã bay ra đậu trên cây, ríu rít
líu lo không ngừng.

Khi đó Diệp Khai ngoài thành Lạp Tát đã chuẩn bị xuất phát đến Hầu

Viên thám hiểm.

Khi đó Mã Không Quần trong Vạn Mã đường đã phát hiện Phó Hồng

Tuyết đã thất tung.

* * * * *
Gối vẫn còn phồng, không có một chút vết tích hằn hõm, giường cũng

không có dấu tích có người nằm ngủ, mền lại càng không cần nói đến,
đương nhiên vẫn xếp gọn một bên.

- “Tôi hồi sớm đi ngang qua đây, phát hiện cửa phòng không cài then” -

Công Tôn Đoạn nói với Mã Không Quần - “Tôi đứng ngoài cửa gọi cả nửa
ngày, không có ai đáp lời, sau đó tôi tiến vào mới phát hiện trong phòng
không có người”.

Mã Không Quần đang trầm tư.
- “Tôi nghĩ Phó Hồng Tuyết đại khái đã đi từ đêm qua” - Công Tôn Đoạn

thốt - “Nếu quả bọn ta bây giờ phái người truy đuổi, nhất định còn có thể
đuổi kịp”.

- “Đuổi theo” - Mã Không Quần lạnh lùng thốt - “Không ai có thể rời

khỏi Vạn Mã đường như vậy”.

- Được.
Công Tôn Đoạn quay người đi ra, để Mã Không Quần một mình đứng

như trời trồng trong phòng Phó Hồng Tuyết.

Mặt trời sáng sớm tuy không mãnh liệt, nhưng khí nóng đã bắt đầu bốc

lên, dương quang xuyên thấu giấy cửa sổ xám xịt, rọi bắn trên mặt Mã
Không Quần, càng hoạch phá rõ ràng những nếp nhăn in hằn trên mặt lão.

Nếp nhăn tịnh không phải là tủi thẹn, mà là quang vinh, mỗi một nếp

nhăn trên mặt lão đại biểu cho nguy hiểm và gian khổ từng trải trong đời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.