BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 297

Ánh mắt bình hòa của Mã Không Quần chợt bắn ra những tia hung ác,

chằm chằm nhìn Tiêu Biệt Ly:

- Tiêu lão đệ, mười năm không gặp, ngươi sao cũng tin những truyền

ngôn trong giang hồ vậy?

- “Truyền ngôn trong giang hồ?” - Tiêu Biệt Ly nghênh đón tia nhìn

hung ác trong mắt lão.

- Duy chỉ có tiểu nhân mới có thể bịa đặt như vậy.
- “Ồ?” - Tiêu Biệt Ly hỏi - “Vậy có phải duy chỉ có tiểu nhân mới có thể

tin lời bịa đặt?”

Tiêu Biệt Ly cười cười nói tiếp:
- Chính nhân quân tử nói lời bịa đặt gạt người chết không thường mạng,

đó mới là ghê gớm.

- “Lỡ một hai lần cũng không thương tổn gì lắm” - Mã Không Quần cười

nói - Ngươi nói có phải không?”

- “Có một không hai” - Tiêu Biệt Ly đáp - “Thứ chuyện như vậy có thể

thử lần thứ hai sao?”

- “Cũng may ta còn biết con người của ngươi cũng luôn luôn không thích

thử lần thứ hai” - Mã Không Quần đợi cho tiếng cười của mình chìm dần,
lại nói tiếp - “Thiên nhai vẫn như lân cận, câu nói đó ta có cảm giác tịnh
không thể dùng cho bọn ta”.

- “Ồ?” - Tiêu Biệt Ly hỏi - “Vậy nói sao?”
- “Bọn ta sống gần sát như vầy, lại là sinh tử chi giao, người lại có thể

nhẫn tâm mười năm không đi thăm ta, câu nói đó ngươi làm sao kêu ta
nhận được chứ?” - Mã Không Quần lại cười cười.

Tiêu Biệt Ly chợt ngẩng đầu thở dài.
Mã Không Quần không rõ y tại sao lại thở dài như vậy, cho nên hỏi:
- Tiêu lão đệ tại sao lại đột nhiên thở dài như vậy?
- Ngày tháng mười năm tuy không làm cho ông già cỗi, lại làm cho ông

mắc bệnh lãng quên.

- “Bệnh lãng quên?” - Mã Không Quần nghi hoặc hỏi lại.
Tiêu Biệt Ly chợt cúi đầu nhìn đôi chân mình:
- Mã lão bản không ngờ đã quên đôi chân tôi đã tàn phế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.