Y lại ngẩng đầu, chú thị nhìn Mã Không Quần, lại nói:
- Đôi chân tôi nếu có thể đi như bay, đương nhiên có thể đến bái phỏng
Mã lão bản.
Mã Không Quần đương nhiên đã hiểu ý tứ lời nói của y, cho nên sắc mặt
hơi biến đổi, nhưng liền cười thốt:
- “Tiêu lão đệ đã có ý trách cứ, ta làm sao có thể không tạ tội được chứ?
Đáng phạt, đáng phạt” - Mã Không Quần cười thốt - “Hôm nay phải để ta
chịu phạt cho đủ”.
- “Nói phạt thì tôi không dám” - Tiêu Biệt Ly cười thốt - “Mười năm
chưa từng uống một trận tuý lúy, hôm nay hai ta phải uống cho đã”.
* * * * *
Bước trên những giọt sương đêm qua, nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình
và Tô Minh Minh hồi sáng sớm, Diệp Khai không khỏi mỉm cười.
- “Hiện tại ngày đã dần dần sáng, bọn ta có thể xuất phát rồi” - Tô Minh
Minh nói với Diệp Khai.
- “Xin nàng dùng số ít, không cần dùng số nhiều” - Diệp Khai cười đáp.
- “Số ít? Số nhiều?” - Tô Minh Minh ngạc nhiên - “Ý tứ gì đây?”
- “Là ta, không phải là chúng ta” - Diệp Khai đáp.
- “Ta?” - Tô Minh Minh cuối cùng đã hiểu ý chàng - “Chàng muốn đi
một mình?”
- “Không muốn, mà là khẳng định” - Diệp Khai đáp - “Đây không phải
là đi hội chợ, nhiều người nhiệt náo”.
- “Bởi vì nguy hiểm, cho nên mới đi hai người, mới có người chung sức
với mình!” - Tô Minh Minh thốt - “Hà huống Kim Ngư đêm qua có lẽ đã đi
Hầu Viên, tôi càng phải có trách nhiệm đi tìm nàng ta”.
- Vậy nàng càng không nên đi.
- Tại sao?
- “Nếu quả người của Hầu Viên đã bắt Kim Ngư để uy hiếp nàng, nàng
có cách gì?” - Diệp Khai hỏi.
- Tôi...
- “Ta lại khác” - Diệp Khai cười thốt - “Tâm của ta có khi cũng giống
như sắt, lúc nên cứng, ta tuyệt đối không mềm lòng”.