BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 302

thạch.

Bóng người trên đất lại dần dần kéo dài ra.
Đã ngã về chiều.
Tay Diệp Khai chỉ cần run nhẹ, rượu lập tức rót ra, nhưng lại ba canh giờ

nữa trôi qua, tay của chàng vẫn bất động như bàn thạch.

Thần tình của Truy Phong Tẩu vốn rất an tường, trong mắt vốn lấp lánh

chút giễu cợt, nhưng hiện tại lại đã dần dần có biến hóa, biến thành vừa
kinh dị, vừa như không chịu đựng được nữa.

Lão tự nhiên cũng không biết được nỗi khổ của Diệp Khai.
Diệp Khai chỉ có cảm giác hồ rượu trong tay càng lúc càng nặng, đã biến

thành nặng đến ngàn cân, cánh tay vì mỏi mà tê dại, vì tê dại mà đau nhức,
đau đến mức như bị ngàn vạn mũi châm đâm chích.

Da đầu của chàng cũng như bị kim đâm, mồ hôi ướt đẫm y phục, nhưng

chàng vẫn nghiến răng nhẫn nại chịu đựng, tận lực khiến cho tâm lý mình
không nghĩ tới chuyện đó.

Bởi vì chàng biết hiện tại tuyệt không thể động.
Toàn thân bọn họ tuy không có động tác gì, nhưng lại hiểm ác hơn cả

đao kiếm bén nhọn nhất.

Rượu trong hồ nếu chảy ra, máu Diệp Khai chỉ sợ cũng phải chảy ra.
Một trường quyết đấu nội lực, định lực, thể lực, và nhẫn lực.
Đây là một trường quyết đấu tuyệt đối tĩnh lặng, cho nên đây cũng là một

trường quyết đấu chưa từng thấy trước đây.

Diệp Khai tuy ở nơi tiếp tân của Vạn Mã đường đã cùng Truy Phong Tẩu

thử qua một lần “vô hình giao thủ”, nhưng trận chiến đó tuyệt đối không
thể so sánh với trận chiến lần này.

Trường quyết đấu này bắt đầu từ hồi sáng, cho tới hoàng hôn, liên tục cả

sáu canh giờ, lại không có bất cứ người nào qua lại nhìn ngó.

Có lẽ nào Hầu Viên rộng lớn như vậy chỉ có hai người Truy Phong Tẩu

và Nguyệt Bà Bà trú ngụ?

Hay là người trú ngụ trong đây chỉ quan tâm tới mình, người khác vô

luận làm chuyện gì, vô luận sống hay chết, đều tuyệt không có người quan
tâm tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.